"Dượng? Dượng làm sao vậy?"
"Dượng muốn đi gặp cô cháu!"
"Cô...?"
Hà Thông thoáng sững người, tưởng rằng dượng muốn đến nghĩa trang thăm cô nên lập tức khuyên nhủ:
"Dượng đừng gấp, tài xế về nhà rồi, để cháu đưa dượng đi."
Hắn tưởng dượng muốn đi cúng bái vợ mình.
Nhưng Chung Văn lại lắc đầu, giọng run run:
"Không phải... dượng muốn về nhà cũ!"
Hà Thông ngây người, định khuyên thêm nhưng nhìn dáng vẻ sốt sắng của dượng, hắn biết có cản cũng vô ích, chỉ đành dìu ông ấy lên xe, chạy về nhà cũ.
Nơi ở hiện tại của Chung Văn thực ra cũng không cách nhà cũ bao xa.
Ông ấy chưa từng dọn đi hẳn, chỉ là không dám tiếp tục sống ở đó, sợ rằng nếu thấy cảnh lại nhớ người, không chịu nổi nỗi đau.
Sau hơn nửa tiếng di chuyển, cuối cùng hai người cũng đến nơi.
Cả con phố đã hoang vắng hơn nhiều so với trước kia.
Từ sau vụ án năm đó, hàng xóm xung quanh cũng lần lượt dọn đi. Chẳng ai dám sống cạnh một căn nhà từng xảy ra thảm kịch kinh hoàng như vậy, sợ rằng sẽ lại có chuyện gì đó tương tự xảy ra.
Cả khu nhà chìm trong bóng tối.
Hà Thông bật đèn pin, cẩn thận dìu dượng lên tầng ba.
Đứng trước cánh cửa đã phủ bụi, bàn tay Chung Văn run rẩy giơ lên, nhưng ngay khi sắp chạm vào lại đột ngột rụt về.
Ký ức ngày hôm ấy như một con ác quỷ, ào ạt tràn về trong tâm trí ông.
Giống như chỉ cần mở cánh cửa này, trước mặt ông ấy sẽ là cảnh tượng kinh hoàng của mười chín năm trước—mùi máu tanh nồng nặc, vợ ông nằm bất động trong vũng máu, hai đứa con nhỏ gục ngã dưới đất...
Ông ấy siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi thật mạnh để trấn tĩnh, rồi cuối cùng cũng đưa tay mở cửa.
Cánh cửa "két" lên một tiếng.
Nhưng điều khiến ông ấy bất ngờ là—
Căn nhà không hề âm u hay đáng sợ như trong tưởng tượng.
Mọi thứ đều sáng sủa, sạch sẽ.
Chung Văn thoáng sững lại, rồi chợt nhớ ra...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!