Sau khi dẹp yên mọi thứ, anh ta lấy trong túi ra một viên kẹo, tiện tay nhét vào miệng.
Nhưng ngay khi vừa định nhai, giọng nói của Kỷ Hòa vang lên, lạnh lùng hơn hẳn mọi khi:
"Nhổ thứ đó ra ngay."
Ánh mắt cô lộ rõ sự chán ghét.
Người đàn ông hơi khựng lại, theo phản xạ phun viên kẹo ra.
Viên kẹo trắng tròn rơi xuống, lăn một vòng trên sàn rồi chui tọt vào gầm sô pha.
Một người bạn đứng cạnh anh ta kinh ngạc thốt lên:
"Anh Tiếu, đó không phải là đồ ăn vặt anh thích nhất sao? Sao lại nhổ ra vậy?"
Lúc trước có người xin ăn thử, anh Tiếu còn không cho. Sao hôm nay lại nghe lời người khác mà nhổ ra luôn thế?
Tiếu Phi hoàn hồn, lập tức trừng mắt:
"... Ông đây thích thì nhổ, cậu quản được chắc?"
Nhưng trong lòng anh ta lại đầy khó hiểu.
Vì sao mình lại nhổ ra thật?
Tiếu Phi liếc nhìn Kỷ Hòa, giọng điệu có chút không vui:
"Này, cô có biết kẹo này đắt lắm không hả? Một viên tận năm trăm đấy! Số kẹo tôi ăn còn nhiều hơn tiền ba quẻ bói của cô rồi đấy. Giờ cô nói nhổ là tôi nhổ, vậy cô định bồi thường tôi thế nào đây?"
Kỷ Hòa nhàn nhạt đáp:
"Mất tiền còn mất luôn mạng, lần đầu tiên tôi thấy đấy."
Lời nói của cô khiến sắc mặt Tiếu Phi lập tức trầm xuống.
Anh ta híp mắt, giọng nói trầm thấp hơn:
"Ý cô là gì? Kẹo này có vấn đề à?"
Kỷ Hòa chậm rãi nói:
"Nếu anh đem viên kẹo đó đi xét nghiệm ở bệnh viện, kết quả sẽ rất bình thường."
Tiếu Phi nhíu mày, khóe mắt vô thức nhăn lại.
Rõ ràng là một gương mặt trẻ trung, nhưng lúc này lại lộ ra vài phần mệt mỏi, già nua.
"Rốt cuộc là sao?"
Anh ta hỏi, giọng đầy cảnh giác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!