Vậy là cô vất vả livestream suốt năm tiếng đồng hồ, cuối cùng lại phải chia hơn một nửa số tiền cho nền tảng à?
Cô không cam tâm!
..
Thành phố A, tại bệnh viện.
Bệnh viện lúc nào cũng đông người ra vào, nhưng khung cảnh bên ngoài hôm nay lại khác hẳn ngày thường.
Trước cổng bệnh viện, một nhóm người lặng lẽ đứng thành hàng, mỗi người đều cầm trên tay một tấm biểu ngữ. Không ai xô đẩy, không ai la hét ầm ĩ, bọn họ chỉ lặng lẽ giơ cao tấm bảng, ánh mắt kiên định hướng về phía bệnh viện.
Một đứa trẻ đi ngang qua, tò mò nhìn những dòng chữ trên biểu ngữ, bập bẹ đọc từng chữ một:
"Chúc Tiêu Trạch Trình bình an, bọn em chờ anh."
Những người này chính là fan của Tiêu Trạch Trình, bọn họ đến đây vì thần tượng của mình.
Ở phòng bảo vệ bệnh viện, Vương Kiến Quân – đội trưởng đội bảo vệ, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Năm nay là năm cuối cùng ông còn làm việc, chỉ cần hết năm nay là có thể nghỉ hưu.
Thực ra, với độ tuổi của ông, lẽ ra đã không còn phù hợp để tiếp tục làm công việc này. Nhưng ông không thích ngồi yên một chỗ, mà viện trưởng bệnh viện lại là con trai ruột của ông. Biết bố mình rảnh rỗi sẽ buồn chán, con trai ông đã đặc biệt sắp xếp cho ông chức vụ đội trưởng đội bảo vệ, coi như giúp ông có việc làm để g.i.ế.c thời gian.
"Tiểu Hồ, đám người ngoài kia có gây chuyện gì không?"
Vương Kiến Quân quay sang hỏi Hồ Hồng – phó đội trưởng đội bảo vệ, cũng là người phụ trách chính việc trực ban hôm nay.
Dù mang danh là phó đội trưởng, nhưng trên thực tế, Hồ Hồng mới là người gánh vác phần lớn công việc, nhận lương và trách nhiệm không khác gì đội trưởng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!