Phòng 504 tối om.
Dưới ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào, Kỷ Hòa có thể nhìn thấy rõ ràng:
Trên chiếc giường gần cửa sổ, một bóng trắng đang phủ phục xuống, bên dưới dường như còn có một người khác.
Cảm nhận được có người bước vào, bóng trắng khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Kỷ Hòa.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của nó.
Một gương mặt méo mó, không hề có chút sinh khí nào.
Chỉ trong giây lát, bóng trắng bỗng nhiên ôm đầu, toàn thân run rẩy, phát ra tiếng gào thảm thiết.
Âm thanh này... chỉ một mình Kỷ Hòa nghe được.
Theo từng tiếng hét yếu dần, bóng trắng cũng nhạt dần rồi biến mất ngay trước mắt cô.
Cùng lúc đó—
"Ầm ầm ầm!"
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
"Chị!"
Cánh cửa phòng bị đạp mạnh, sinh viên nữ vội vã xông vào.
Nhưng khi nhìn thấy Kỷ Hòa đứng đó, cô ta lập tức khựng lại.
Ánh mắt cô ta quét một vòng trong phòng, nhưng... bóng trắng đã không còn nữa.
Cô ta quay phắt lại, giọng run lên: "Cô đã làm gì chị tôi rồi?"
Dường như đã mặc định rằng Kỷ Hòa đã động tay động chân, cô ta lao tới, muốn tóm lấy cô.
Nhưng vừa chạy được hai bước, đôi chân vốn đã rã rời vì chạy từ tầng bốn xuống rồi lại chạy lên tầng năm không còn chút sức lực nào, cánh tay cô ta quơ trong không khí rồi ngã khụy xuống nền nhà.
"Vì sao?"
Cô ta run rẩy nắm chặt tay, nước mắt chực trào.
"Rõ ràng chị tôi mới là người bị hại! Vì sao ai cũng muốn hại chị ấy?"
Giọng nói của cô ta ngày càng nghẹn lại.
"Chị tôi chẳng làm gì sai cả... vì sao? Vì sao lại đối xử với chị ấy như vậy?"
Kỷ Hòa đứng im lặng, mãi đến khi tiếng nức nở vang lên rõ ràng trong không gian u tối, cô mới chậm rãi nói:
"Chị cô đã quay về phòng 404 rồi."
Sinh viên nữ cứng người, dường như không tin vào tai mình.
"Cái gì?"
Còn chưa kịp định thần, dưới chân cô ta bỗng nhiên trống rỗng.
Kỷ Hòa cúi người, bế bổng cô ta lên.
Sinh viên nữ hoảng hốt trợn trừng mắt: "Cô định làm gì?!"
"Đi cầu thang quá phiền."
Dứt lời, cô ôm sinh viên nữ, bật người nhảy xuống.
Vẫn là con đường cũ, nhưng lần này, cô không đi một mình.
Khoảnh khắc đặt chân xuống ban công phòng 402, sinh viên nữ vẫn còn trong trạng thái cứng đờ, miệng há hốc không nói được lời nào.
Mấy người Thái Văn Giai nhìn cảnh tượng trước mặt mà suýt nữa thì quên thở.
Biết là Kỷ Hòa có biết võ, nhưng không ngờ lại có thể bế cả người khác mà nhảy thẳng xuống thế này?!
Bên cạnh sự kinh hồn bạt vía, trong ánh mắt họ nhìn cô lại càng thêm kính nể.
Ban công giữa các phòng trong ký túc xá xây khá gần nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!