Nhưng ở phía bên kia màn hình, đám khán giả trên livestream thì hoàn toàn bùng nổ.
"[Chị Niệm là của tôi, Thụy Thụy tránh qua một bên]: Vờ lờ, đừng nói là Kỷ Hòa thật sự có bản lĩnh này nhé? Sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ?]"
"[Không nói nhiều]: Chắc chắn là giả! Nếu không phải kịch bản thì tôi livestream ăn cứt! Nhất định là Hạ Phong và Kỷ Hòa thông đồng với nhau rồi!]"
"[Tầm Tầm]: Buồn cười quá, cậu chủ Phong bị chửi như chim chút kìa!]"
"[Duyên kiếp này]: Mẹ kiếp, cái giọng này là của Hạ Tri An! Thật sự là Hạ Tri An! Đây chính là nội tình giữa anh em nhà giàu sao?]"
Ở đầu dây bên kia, Hạ Tri An nghe thấy tiếng kinh hô của thằng em trai không đáng tin cậy thì bất đắc dĩ thở dài.
"Ngày mai là sinh nhật bà, nhớ về sớm một chút."
Cách đây vài năm, bà cụ Hạ bị chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, nhiều chuyện bà đã không còn nhớ rõ nữa. Nhưng quyển sách này thì khác. Sau khi ông qua đời, nó vẫn luôn được cất giữ dưới tầng hầm.
Hạ Phong lập tức nói:
"Em biết rồi! Nhưng anh này, anh xuống tầng hầm tìm quyển sách đó giúp em đi. Nếu có thì anh mở ra xem, có phải bên trong có kẹp một tấm hình cũ không. Dù tìm được hay không, anh nhất định phải gọi lại cho em, nhưng đừng gọi vào số di động của em, gọi vào số này này. Mau lên, nhanh nhanh anh ơi…"
Không đợi Hạ Tri An nói gì thêm, Hạ Phong đã cúp máy.
Hạ Tri An đứng im vài giây, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sau đó bất đắc dĩ thở dài, cất bước xuống tầng hầm.
Dưới tầng hầm tối tăm và yên tĩnh, anh tìm thấy quyển sách mà Hạ Phong nhắc đến.
Không giống như Hạ Phong tưởng tượng, hoa văn hoa hồng trên trang bìa không phải là in mà được vẽ tay, chỉ là những đường nét đơn giản, mềm mại quấn quanh.