Ngụy Dương sửng sốt, tròn mắt nhìn màn hình.
Con ma bám lấy cậu… lại là học sinh cùng trường.
["Thế này tính ra cũng có duyên quá ha."]
["Học sinh trường chuyên mà cũng bị ma quấn lấy hả? Ai nói thành tích cao thì được miễn vận xui nào?"]
["Khoan đã, đây có phải là trường trung học Tiêu Dương không? Trường này nổi tiếng lắm, tỷ lệ đậu đại học những bảy mươi phần trăm, ba mươi phần trăm còn lại thì du học. Nếu Ngụy Dương có thể lọt vào top mười toàn trường thì thực lực không phải dạng vừa đâu."]
Ngụy Dương vô thức gãi đầu, vẫn còn chưa tiêu hóa hết thông tin:
"Nhưng tôi chưa từng nghe nói trong trường có ai mất cả? Ít nhất là trong ba năm tôi học ở đó, không có chuyện gì xảy ra… Có khi nào người này mất từ trước không?"
Kỷ Hòa gật đầu, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo một tia lạnh lẽo:
"Cậu ta treo cổ chết."
Ngụy Dương bỗng dưng run lên, một ký ức mơ hồ thoáng qua đầu cậu.
"Khoan đã…" Cậu nhíu mày, cố lục lọi trí nhớ. "Tôi nhớ lúc học lớp mười từng nghe đàn anh đàn chị kể… Đúng rồi! Đó là một đàn anh lớp mười hai! Nghe nói một đêm trước kỳ thi đại học, anh ấy đã tự sát trong nhà… cũng là treo cổ!"
Cậu nuốt nước bọt, một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu.
"Cái ghế kia… không lẽ là cái ghế mà đàn anh ấy từng ngồi?"
Nhớ đến chuyện có bao nhiêu người đã quỳ lạy chiếc ghế đó, Ngụy Dương bất giác rùng mình.
Cậu vươn tay kéo camera lại gần, gấp gáp hỏi:
"Chủ kênh! Vậy tôi phải làm sao để mời đàn anh ấy rời đi? Tôi có cần lạy một cái không? Hay là phải đốt nhang đèn?"
Có vẻ như Ngụy Dương không phải người mới xem livestream của Kỷ Hòa, cậu đã có chút kinh nghiệm đối phó với chuyện tâm linh.
Nhưng lần này, Kỷ Hòa lắc đầu:
"Tình huống của cậu không giống lần trước. Khi đó là oán linh, nhưng lần này, cậu chỉ gặp một người mang theo chấp niệm."
"Chấp niệm?" Ngụy Dương nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!