"Anh hai à, đạo đức của anh ở đâu? Tôn nghiêm của anh đâu? Giới hạn của anh đâu? Và cuối cùng... địa chỉ nhà anh ở đâu thế? Có thể chia sẻ WeChat của streamer cho tôi không?"
"Tôi cũng muốn có WeChat của chị đẹp! Buông Kỷ Hòa ra, để tôi!"
"Thật quá đáng! Đợi tôi giành được suất kết nối live thì tôi cũng phải thêm WeChat của streamer mới được!"
Tuy nhiên, Kỷ Hòa khéo léo từ chối yêu cầu này.
Sau khi Tiểu Quan và Tiểu Trần rời đi, Kỷ Hòa không nói gì thêm mà lập tức kết nối với người tiếp theo.
Trên màn hình xuất hiện một ông chú hói đầu, đang ngồi trên ghế sofa, một tay cầm điện thoại, một tay cầm nửa chai bia uống dở. Trong phòng vang lên tiếng TV với giọng nói đầy phấn khích của bình luận viên.
Có vẻ như ông chú đã uống khá nhiều, gương mặt đỏ bừng, trông ngà ngà say.
Sau khi nhìn thấy gương mặt mình trên màn hình, ông ta chớp mắt, nhích người lại gần, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi mới bừng tỉnh:
"Tôi được lên live rồi sao? Vợ ơi, mau đến đây xem này! Anh giành được suất lên live rồi!"
"Cái gì?"
Không lâu sau, một người phụ nữ với gương mặt còn dính sữa rửa mặt xuất hiện trước ống kính. Khi nhận ra mình đang hiện trên màn hình, cô ấy hét thất thanh, rồi ôm lấy cổ chồng:
"Anh mau chuyển tiền cho streamer đi! Hỏi xem con trai chúng ta có thể thi đậu đại học trọng điểm của thành phố không, em đi rửa mặt cái đã!"
Nói xong, cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Không lâu sau, tiếng nước vang lên.
Ông chú liền chuyển tiền cho Kỷ Hòa, sau đó tiến sát màn hình hỏi:
"Streamer, con trai tôi nó..."
Chưa dứt lời, ông ta bất giác ợ một hơi bia. Tiếng bình luận viên trên TV vẫn vang vọng bên tai.
Chợt, ông ta dừng lại một lúc, rồi quay sang hỏi:
"Streamer, tôi muốn biết... khi nào đội bóng đá Hoa Hạ mới có thể vô địch thế giới?"
"..."