Kỷ Hòa im lặng giây lát, khẽ bấm ngón tay tính toán, rồi chậm rãi nói:
"Thật ra… cũng không có chuyện gì quá đặc biệt đâu. Chỉ là… con trai anh muốn anh tìm cho nó một mẹ kế mà thôi."
"…?"
Con ngươi của Tưởng Hữu Quốc lập tức giãn ra.
Gương mặt vốn ngay thẳng của anh bỗng dưng đơ lại, biểu cảm cứng nhắc đến mức trông càng giống chữ "quốc" hơn nữa.
Anh không nghe nhầm đấy chứ?
Con trai anh muốn tìm cái gì cơ?!
Bầu không khí trong buổi phát sóng trực tiếp bỗng chốc rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi. Nhưng ngay sau đó, một loạt bình luận đầy ắp tiếng cười “haha” nhanh chóng bay qua màn hình.
"Cái loa ting ting bíp bíp: Tự đi tìm mẹ kế cho mình? Thằng nhóc này có tiền đồ ghê!"
"Cá mặn gặp nạn rồi: Chẳng trách sao lúc nào cũng bảo anh trai ra ngoài nhiều vào, đừng quấn lấy cậu bé, hóa ra là vì lý do này."
"Thích người đẹp trên bãi cỏ chăn thả: Vì mong muốn của con trai, anh ấy phải cố gắng thôi."
Tưởng Hữu Quốc bàng hoàng đến mức nói không rõ câu:
“Streamer... cô... cô có nói nhầm không?”
Anh không thể tin vào tai mình. Con trai anh... tự đi tìm mẹ kế cho mình sao? Chuyện này nghe thế nào cũng thấy khó tin!
Kỷ Hòa bình tĩnh đáp:
“Cậu bé thực sự nghĩ như vậy đấy. Hơn nữa, con trai anh còn chọn sẵn một ứng cử viên cho anh rồi.”
“Cái gì cơ?”
Tưởng Hữu Quốc giờ đây không còn sốc nữa, mà chuyển sang hoài nghi. Con trai anh mới học chưa đến lớp ba, sao đã hiểu mấy chuyện này rồi?
Nhận ra điều gì đó, Kỷ Hòa không nói tiếp mà chỉ cười nhẹ:
“Con trai anh về rồi đấy, anh có thể tự hỏi cậu bé.”
Tưởng Hữu Quốc còn chưa kịp tiêu hóa hết lời này thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Sếp Tưởng, tôi đưa Phóng Phóng về rồi.”
Tô Hiểu Nhu mỉm cười dịu dàng, dắt theo một bé trai bước vào.
“Ba ơi.”
Tưởng Thiên Phóng một tay được nắm, tay còn lại đút túi quần, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, trông vừa ngầu vừa đáng yêu.
Nhìn thấy con trai, trái tim Tưởng Hữu Quốc bỗng mềm nhũn. Anh bước tới, bế bổng cậu bé lên rồi dịu dàng nói với Tô Hiểu Nhu:
“Hôm nay cô vất vả rồi, cảm ơn cô đã đưa thằng bé đi chơi. Cô về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Không có gì đâu, Phóng Phóng rất ngoan mà.”
Tô Hiểu Nhu mím môi cười, giọng nói nhẹ nhàng:
“Anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Tôi đi trước.”
Chờ cô rời khỏi, Tưởng Thiên Phóng mới quay sang nhìn ba mình, đôi mắt tròn xoe tràn đầy trách móc:
“Ba! Không phải ba nói sẽ đưa con đi khu vui chơi sao? Sao cuối cùng chỉ có con và dì Hiểu Nhu đi thôi? Ba hứa rồi mà lại không giữ lời!”
Tưởng Hữu Quốc có chút chột dạ, xoa đầu con trai rồi dỗ dành:
“Là ba sai, tại ba có việc đột xuất. Để bù lại, lần sau ba đưa con đi thủy cung nhé, chịu không?”
“Phải dẫn cả dì Hiểu Nhu đi nữa!”
“Dì Hiểu Nhu cũng có việc riêng, sao có thể ngày nào cũng chơi với con được?”
Tưởng Hữu Quốc nhíu mày. Tô Hiểu Nhu là thư ký của anh, không phải bảo mẫu, chẳng lẽ cứ để cô ấy chăm sóc và chơi với con trai anh mãi sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!