Ngay cả những sự việc kinh khủng hơn như tường loang lổ vết máu hay xương người rơi từ trần nhà xuống, sau khi cảnh sát điều tra cũng chỉ là những vụ giết người đầy ám ảnh.
Lần này, ban đầu ông ta cũng nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ, ông ta lại không chắc chắn nữa.
Lục Diệc Hồng nhíu chặt mày, trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ.
Ông ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài bệnh viện. Những vết cháy đen sì loang lổ trên vách tường như một vết sẹo khổng lồ, in hằn dấu tích của ngọn lửa dữ năm nào.
Năm năm trước, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn từng xảy ra một vụ hỏa hoạn kinh hoàng, cả thành phố S không ai là không biết.
Khuya hôm ấy, lửa bùng lên dữ dội, thiêu rụi cả tòa nhà. Hơn mười bệnh nhân bị mắc kẹt, cuối cùng không ai sống sót.
Cảnh sát kết luận nguyên nhân là do nhân viên y tế lơ là trách nhiệm, cộng thêm hệ thống phòng cháy chữa cháy không đạt tiêu chuẩn, dẫn đến thảm án thương tâm.
Nhưng nếu tất cả chỉ đơn giản như vậy…
Tại sao lại có câu nói kia?
"Tại sao nói rằng vẫn chưa báo được thù?"
Lục Diệc Hồng rùng mình.
Ông ta chần chừ nhìn sang cô gái trẻ trước mặt. Cô bé này… có chút thần bí khó lường.
Ông ta do dự một lát rồi lên tiếng hỏi, giọng nói không giấu được sự cẩn trọng:
“Cô bé… cô có cách giải quyết chuyện này không?”
Kỷ Hòa thản nhiên đáp:
“Tôi đến là vì chuyện này.”
Cô đảo mắt nhìn công trường, quan sát bố trí thi công xung quanh, rồi ngước lên bầu trời giữa trưa.
“Cho công nhân nghỉ một ngày đi. Đúng giờ này ngày mai hẵng quay lại làm việc.”
Lục Diệc Hồng nhíu mày, có chút khó xử.
“Nhưng mà…”
Thứ tư là hạn chót phải hoàn thành tháo dỡ. Nếu trì hoãn, không chỉ bồi thường hợp đồng mà công ty ông ta còn có thể bị ảnh hưởng bởi tin đồn thất thiệt.
Như đọc được suy nghĩ trong đầu ông ta, Kỷ Hòa nhàn nhạt nói:
“Đừng lo, tôi sẽ giúp chú hoàn thành trước thời hạn.”
Mặt Lục Diệc Hồng nóng lên, ông ta vội gật đầu.
“Vậy tôi còn cần làm gì không?”
“Không cần đâu. Tôi vào trong lấy vài thứ rồi sẽ đi ra.”
Dứt lời, Kỷ Hòa xoay người, bước thẳng vào trong bệnh viện.
Lục Diệc Hồng nhìn theo bóng dáng cô dần khuất sau cánh cửa.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa sắp khép lại, ông ta giật mình nhận ra—rõ ràng không có ai đẩy cửa, vậy mà nó tự động đóng chặt.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Ông ta không dám nán lại lâu, vội vàng làm theo lời Kỷ Hòa, cho công nhân nghỉ phép một ngày.
Nhưng bản thân ông ta lại không rời đi.
Ông ta ngồi bên ngoài chờ đợi.
——
Bên trong bệnh viện.
Rõ ràng đang giữa ban trưa, vậy mà ánh sáng trong tòa nhà lại u ám lạ thường, giống như màn đêm đã buông xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!