"Két..."
Cánh cửa bệnh viện từ từ mở ra.
Trong bóng tối nhập nhoạng, dường như có một bóng người đang đứng ngay cửa, lặng lẽ đợi chờ những kẻ gan dạ bước vào.
Một số công nhân nhát gan sợ đến mức ngồi phịch xuống đất. Những người khác dù can đảm hơn nhưng cũng nuốt nước bọt liên tục, không dám bước tới.
Thế nhưng, Kỷ Hòa lại bước thẳng về phía bệnh viện.
Tiếng bước chân của cô vang lên giữa không gian yên tĩnh, kéo mọi người về thực tại.
"Cô bé, đừng đi! Nguy hiểm lắm!"
Lục Diệc Hồng vội vã đưa tay kéo cô lại, nhưng không kịp. Ông ta nghiến răng, cắn môi, rồi cũng cất bước đuổi theo.
Nhưng rõ ràng Kỷ Hòa không đi nhanh, vậy mà ông lại cảm thấy mỗi bước chân của mình như bị kéo nặng lại, khó khăn vô cùng.
Phía sau, đám công nhân chỉ dám đứng nhìn, không ai dám tiến lên.
"Trời ơi… Chỗ đó chôn thuốc nổ mà!"
Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Kỷ Hòa cứ thế đi thẳng qua khu vực đã đặt thuốc nổ, Lục Diệc Hồng theo sát phía sau, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Khi cả hai đã hoàn toàn vượt qua khu vực nguy hiểm, ông ta mới dám thở ra một hơi.
Thấy Kỷ Hòa dừng lại, ông vội lên tiếng:
"Cô bé, mau đi ra ngoài đi. Nếu nó mà phát nổ…"
"Không nổ được đâu."
Kỷ Hòa nhìn thẳng vào mắt ông, giọng nói bình thản, nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.
Trái tim đang căng thẳng của Lục Diệc Hồng dần thả lỏng. Ông ta nuốt khan, giọng hơi run:
"Ý cô là… có thứ ngăn cản chúng tôi sao?"
Kỷ Hòa không đáp, chỉ nghiêng đầu hỏi lại:
"Chú có nghe thấy không?"
"Nghe gì?"
Lục Diệc Hồng vô thức lắng tai. Ban đầu không nghe thấy gì ngoài tiếng gió. Nhưng rồi, dường như trong tiếng gió ấy, có một âm thanh khác hòa lẫn vào.
Là tiếng cây lá xào xạc? Hay tiếng xe cộ xa xa?
Không... Không phải...
Kỷ Hòa cất giọng, chậm rãi mà rõ ràng:
"Bọn họ đang khóc. Vì chưa báo thù được, sao có thể an tâm rời đi?"
Lục Diệc Hồng sững người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!