Trương Lực đứng trước cửa, cầm trên tay chín nén hương mà anh ta vừa mua về theo yêu cầu của Kỷ Hòa.
Vừa châm lửa, anh ta lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn.
Nhìn làn khói mỏng bay lên, Trương Lực không khỏi kinh ngạc. Khói không tản ra như bình thường mà bay thẳng lên trời, giống như có thứ gì đó đang hút lấy.
Nhưng rất nhanh sau đó, nó hoàn toàn biến mất.
Thậm chí, anh ta còn không ngửi thấy mùi hương.
Trương Lực rùng mình. Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Ông chủ tiệm bán hương nói, loại hương này có thể cháy trong hai giờ đồng hồ. Nhưng chín nén hương trước mặt anh ta lại cháy rất chậm. Trương Lực ngồi nhìn một hồi lâu, mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, anh ta cũng không thấy chúng cháy hết.
Trong giấc mơ, anh ta thấy mình đứng trước một căn nhà.
Đó là một căn nhà gỗ, phía sau có một khu vườn nhỏ.
Căn nhà này không hề xa lạ với anh ta.
"Chẳng phải đây là căn nhà ma đang được rao bán sao?"
Trương Lực ngơ ngác nhìn xung quanh.
Không biết vì sao, căn nhà trông càng u ám hơn so với lúc ban ngày. Không khí xung quanh dày đặc oán khí.
Cỏ trong sân khô héo, bầu không khí ẩm mốc, thậm chí anh ta có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên từ bên trong bức tường gỗ cũ kỹ.
Chết tiệt...
Rõ ràng mình đang ngủ cơ mà?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Trương Lực giật mình, muốn xoay người bỏ chạy, nhưng cơ thể như bị thứ gì đó trói chặt, không thể cử động.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân tràn lên đến tận đỉnh đầu. Sống lưng anh ta lạnh toát.
Ngay khi anh ta sắp hoảng loạn đến phát điên, một âm thanh chợt vang lên.
Là tiếng bước chân.
Trương Lực quay đầu lại.
Trước mắt anh ta là một nhà bốn người đang chậm rãi tiến về phía căn nhà. Người mẹ nắm tay con trai lớn, người cha ôm đứa bé nhỏ trong lòng.
Khung cảnh vô cùng yên bình và hạnh phúc.
Trương Lực mở to mắt.
Chẳng phải đây chính là chủ cũ của căn nhà sao?
Nhưng... chờ đã...
Tại sao họ không thấy anh ta?
Anh ta đang đứng ngay đây, giữa sân, vậy mà bọn họ không hề có chút phản ứng nào.
"Con thích chơi vòng quay ngựa gỗ lắm! Mẹ ơi, mai mình đi chơi nữa nhé?"
Đứa bé lớn ngước mắt lên, kéo tay mẹ làm nũng.
Người mẹ dịu dàng xoa đầu con trai, cười nói: "Được, nếu Đại Bảo ngoan, mai chúng ta lại đi."
"Tiểu Bảo cũng muốn đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!