"Bây giờ cả bố và anh trai đều đang ngồi tù, cho dù không bị tuyên án tử hình thì cũng chẳng thể ra ngoài nữa. Mẹ thì tức đến phát bệnh, nằm liệt giường sống lay lắt từng ngày. Đây chẳng phải là kết cục mà cô mong muốn sao?"
"Đó từng là người nhà của cô đấy! Sao cô có thể nhẫn tâm đến mức này chứ?!"
Đối mặt với tiếng chất vấn đầy kích động của Kỷ Minh Vi, Kỷ Hòa chỉ đứng yên, ánh mắt bình thản nhìn cô ta như đang nhìn một người xa lạ. Cô chỉ thấy tất cả thật nực cười.
Cô vẫn còn nhớ rõ, vào một ngày trời đầy mây xám xịt, bản thân bị nhà họ Kỷ thẳng tay đuổi ra ngoài. Trên người cô lúc đó chỉ có duy nhất một chiếc vali hai mươi inch. Kỷ Sâm thì giả vờ từ bi, ném cho cô năm trăm nghìn như bố thí cho một con chó bên đường.
Một người không có gì trong tay như cô, phải đối mặt với khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, phải hứng chịu vô số lời mắng nhiếc và chế nhạo trên mạng. Cũng từ lúc đó, địa ngục trần gian bắt đầu mở ra với cô. Nếu là người khác, liệu có thể chịu đựng nổi không?
Rốt cuộc là ai mới là kẻ nhẫn tâm đây?
Nhà họ Kỷ vốn nên sụp đổ từ hai mươi năm trước rồi. Cô chẳng qua chỉ đẩy mọi thứ trở về đúng quỹ đạo vốn có của nó.
Nghĩ đến việc Hạ Phong vẫn đang thong thả ngồi trong phòng khách, chuẩn bị "chơi đùa" với Kỷ Minh Vi, Kỷ Hòa chỉ khẽ cong môi, mỉm cười.
"Đúng, tôi chính là người nhẫn tâm như vậy đấy."
"Nếu rảnh rỗi nhiều lời với tôi thì chi bằng suy nghĩ xem nên cầu xin nhà họ Hạ kiểu gì cho hợp lý đi."
Lời nói đó như một cái tát giáng thẳng vào mặt Kỷ Minh Vi, nhưng cũng khiến trong lòng cô ta lóe lên chút hy vọng. Cô ta lập tức quay sang quản gia nhà họ Hạ, hỏi với vẻ nôn nóng: "Quản gia, tôi có thể gặp cậu chủ Hạ bây giờ không?"
Người quản gia lạnh lùng trả lời: "Cô Kỷ Minh Vi, rất tiếc phải làm phiền cô đợi thêm. Cậu chủ vừa mới đến giờ nghỉ trưa, hiện tại đã ngủ rồi."
Kỷ Minh Vi trừng mắt: "Không thể nào! Rõ ràng lúc nãy Kỷ Hòa vừa từ phòng anh ấy bước ra!"
Quản gia vẫn giữ thái độ bình thản, đáp: "Cậu chủ muốn nghỉ lúc nào là việc của cậu chủ, chúng tôi không can thiệp được. Cô muốn gặp, thì đành phải đợi cậu chủ thức dậy."
"Thế... vậy khoảng bao lâu thì anh ấy sẽ ngủ dậy?"
"Cái này thì tôi cũng không rõ."
"Cho tôi vào trong đợi cũng được chứ?"
"Xin lỗi. Không có lệnh của cậu chủ thì tôi không thể để người ngoài vào."
Những lời từ chối lạnh tanh, kèm theo thái độ coi thường, như từng nhát dao đâm vào lòng tự tôn của Kỷ Minh Vi. Cô ta nghiến răng ken két: "Được. Vậy tôi đứng đây đợi. Khi nào cậu chủ Hạ dậy thì ông báo cho tôi biết."
Trước cửa nhà họ Hạ không có ghế, Kỷ Minh Vi chỉ có thể đứng giữa trời nắng chói chang. Ánh nắng khiến mồ hôi trên người cô ta đầm đìa, mắt cũng cay xè. Lớp trang điểm tinh tế ban sáng giờ đây đã nhòe nhoẹt, khiến khuôn mặt cô ta lem luốc như một con gấu trúc. Đôi giày cao gót mang theo cũng khiến mỗi bước đứng đều đau nhói như giẫm lên lưỡi dao.
Cách một bức tường, Hạ Phong đang thong thả nằm dài trên ghế sofa, nhâm nhi ly rượu trong khi nhìn hình ảnh Kỷ Minh Vi qua camera giám sát. Anh nhếch môi cười, hoàn toàn không có chút thương hại nào.
Hạ Tri An đi ngang qua, nhìn thấy màn hình thì chỉ lắc đầu: "Em trẻ con quá rồi đấy."
"Sao lại là trẻ con? Đây gọi là trả thù đúng chỗ." Hạ Phong đáp không chút do dự.
"Nếu Kỷ Minh Vi tung mấy chuyện này ra ngoài, em không sợ sẽ thành vết nhơ của nhà họ Hạ à?"
"Để cô ta làm đi. Em vốn là tên lưu manh mà, có gì đâu phải sợ?"
"Ờ... cũng đúng."
Hạ Phong mỉm cười: "Với lại em đang thay chị Kỷ trút giận thôi. Chị Kỷ lười tính toán với cô ta, thì để em làm. Em làm thế chẳng phải rất tốt sao?"
Nghe đến cái tên "Kỷ Hòa", Hạ Tri An gật đầu ngay tắp lự: "Nếu là giúp Kỷ Hòa thì được. Cứ từ từ mà chơi, nhưng đừng làm người ta xỉu thật là được."
Thái độ của nhà họ Hạ đã rõ ràng như vậy, những gia đình khác đương nhiên cũng không dám vì một mình Kỷ Minh Vi mà đắc tội với Hạ gia. Cô ta tưởng chỉ cần bản thân cố gắng thì sẽ có thể mở được cánh cửa kia.
Nhưng đáng tiếc là, cánh cửa đó chưa từng thuộc về cô ta.
Nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo. Những gì Kỷ Minh Vi đang trải qua, chẳng qua chỉ là cái giá mà cô ta buộc phải trả cho những sai lầm trong quá khứ.
...
Nếu nói đến hạnh phúc, người hạnh phúc nhất chắc chắn là Lâm Nại.
Từ lúc Kỷ Hòa quyết định đưa hồn phách của Lâu Húc vào cơ thể Thẩm Tôn, gương mặt của Lâm Nại dường như luôn rạng rỡ. Có lẽ trên thế giới này không ai có thể vui vẻ hơn cậu ấy nữa.
Mọi người có hiểu cảm giác đó không? Người yêu của mình, linh hồn thì là một "chó sói lớn tuổi" dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc, còn thể xác lại là một “chú chó con” nhút nhát, dễ xấu hổ.
Khi cãi nhau, cậu ấy chỉ cần tự tát vào mặt mình là xong.
Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối là linh hồn và thể xác hiện tại vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, Kỷ Hòa từng nói, việc này cần thời gian, cứ từ từ rồi sẽ ổn. Chờ đến khi hồn phách của Lâu Húc thích nghi hoàn toàn với cơ thể Thẩm Tôn thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Lâu Âm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là sau bao nhiêu năm Lâu Húc không ở bên, cô vẫn chưa quen được với việc này.
Lâu Âm ngồi đối diện người anh trai — hiện giờ đang chiếm lấy thân xác của Thẩm Tôn, giọng buồn buồn:
"Thôi cũng được, ít nhất thì từ nay về sau em không cần phải diễn cảnh tình tay ba nữa."
Lâu Húc hơi khựng lại, đáp: "Ừ, đúng vậy."
"Anh không trách em vì lúc đầu đã tự tiện quyết định chuyện này đấy chứ?" Lâu Âm chống cằm, cười khúc khích, "Nếu không phải em mượn danh nghĩa anh để theo đuổi chị dâu thì chắc giờ này chị ấy đã chạy mất dép rồi."
Lâu Húc bật cười, giọng khẽ: "May mà chúng ta gặp được cô Kỷ Hòa."
"Đúng vậy, chứng tỏ ông trời đã định sẵn hai người đến với nhau rồi. Anh à, em chờ được uống rượu mừng của anh và chị dâu đó nha."
Hai người đang trò chuyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Mạc Linh Nhi ôm một đống tài liệu bước vào văn phòng. Khi thấy hôm nay hội trưởng không đeo khăn che mặt như mọi khi, cô ấy ngẩn người một lúc.
Đây là lần đầu tiên Mạc Linh Nhi thấy gương mặt thật của hội trưởng — thậm chí còn xinh đẹp hơn tưởng tượng của cô.
Thấy Mạc Linh Nhi sững sờ, Lâu Âm nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười hỏi:
"Mạc Linh Nhi, sao thế?"
"Hôm nay chị không đeo khăn che mặt à?"
Lâu Âm cười càng tươi: "Không đeo nữa, sau này cũng không cần đeo nữa."
Dứt lời, cô liếc mắt nhìn sang Lâu Húc đang ngồi cạnh. Lâu Húc vẫn giữ bộ dạng nghiêm túc lạnh nhạt như thường, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự náo nhiệt của em gái mình.
Dù trong lòng có bao nhiêu thắc mắc, Mạc Linh Nhi vẫn giữ im lặng. Cô chỉ đến thay mặt nhà họ Mạc báo cáo tình hình xử lý công việc trong tháng qua, nói những gì nên nói, tuyệt đối không hỏi điều không nên.
Lâu Âm nhìn cô gái trước mặt thêm một lúc, khóe miệng càng cong lên.
Cô rất thích Mạc Linh Nhi.
Cô gái này tuy còn trẻ nhưng lại là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của bốn đại gia tộc. Không chỉ xinh đẹp mà còn biết điều, biết giữ chừng mực. Mạc Gia Vệ quả thật có một đứa cháu gái khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Mạc Linh Nhi vừa định quay người rời khỏi thì Lâu Âm như chợt nhớ ra điều gì, gọi giật lại:
"Mạc Linh Nhi, cô thích thằng nhóc Thường Gia Ngôn kia phải không?"
Gương mặt Mạc Linh Nhi lập tức đỏ bừng, chiếc chuông bạc đeo ở cổ tay cũng kêu leng keng theo động tác.
"Hội, hội trưởng… sao chị biết chuyện đó ạ?"
Cô gái luôn tự tin dù đối mặt với bất kỳ tình huống nào, lúc này vành tai cũng đỏ rực. Trông dáng vẻ ấy thật đáng yêu, khiến người khác muốn giơ tay xoa đầu cô một cái.
Lâu Âm bật cười:
"Cô thể hiện rõ như vậy rồi, có lẽ trừ thằng nhóc Thường Gia Ngôn ra thì ai cũng nhận ra hết."
"Trong đại hội lần trước, lúc Thường Gia Ngôn bị Tống Nguyên làm khó, chính cô là người chủ động đứng ra ‘bảo vệ chồng’ đấy."
Đúng là thằng nhóc đó có phúc thật!
Mạc Linh Nhi lí nhí: "Rõ ràng đến vậy sao..." Cô cúi đầu, giọng như hụt hơi: "Nhưng tôi vẫn chưa muốn để Thường Gia Ngôn biết. Tôi sợ anh ấy sẽ đắc ý."
Lâu Âm suýt thì bật cười thành tiếng.
Tâm tư của các cô gái trẻ luôn đơn thuần và dễ thương như vậy đấy.
"Yên tâm, thằng nhóc đó chưa nhận ra đâu. Nó vẫn ngây thơ lắm. Nhưng..."
"Nhưng sao cơ?" Mạc Linh Nhi tò mò hỏi.
"Nhưng tôi sẽ nhờ cô Kỷ cùng phối hợp ‘dạy dỗ’ lại cậu ta một phen," Lâu Âm vừa nói vừa đưa tay xoa đầu cô, "Nếu không thì cậu ấy thật sự không xứng với cô chủ nhà họ Mạc của chúng ta đâu... ít nhất thì tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý."
Mạc Linh Nhi: !!!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!