Nói một cách cay đắng, thì giờ đây Chu Nhất còn giống "Huyết Đao" hơn cả "Huyết Đao" năm xưa.
Từ khoảnh khắc bị hai vợ chồng kia dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đuổi ra khỏi tầng hầm tăm tối ấy, một phần con người trong Chu Nhất cũng đã chết theo. Anh không còn dễ dàng tin tưởng ai, càng không còn tin vào lòng tốt từ những người xa lạ. Trong mắt anh, thế giới này chỉ là một vũng lầy đen ngòm, đầy rẫy những kẻ giả tạo và hiểm độc.
Ngoại trừ... cô bé ấy.
Cô bé từng rơi nước mắt mà chất vấn anh.
Nếu trên đời này có một người anh cần phải xin lỗi, thì người đó chắc chắn là Giang Diệu Dung.
Sau khi biết cô bé ấy bị đưa vào trại trẻ mồ côi, Chu Nhất đã âm thầm theo dõi, đợi khi tình hình ổn định rồi đích thân đến đón cô về. Những năm qua, anh đã bí mật tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ ở một phòng khám tư nhân để giấu đi danh tính, sống dưới thân phận mới.
Lần gặp lại ấy, Giang Diệu Dung không hề nhận ra anh là ai.
Nhưng tình trạng của cô thì thê thảm chẳng kém năm xưa. Từ khi bố mẹ mất, cô sống như một cái xác không hồn. Cho dù có người ngỏ ý muốn nhận nuôi, cô vẫn chẳng buồn quan tâm.
Chu Nhất đã nghĩ ra một cách. Anh cúi sát bên tai cô, khẽ thì thầm:
"Tôi có cách giúp em tìm ra kẻ đã giết bố mẹ mình."
Bởi vì anh hiểu — chỉ có thù hận mới khiến người ta gắng gượng sống tiếp, mới có thể níu giữ một linh hồn đã nát vụn quay lại thế giới này.
Quả nhiên, câu nói đó đã vực Giang Diệu Dung dậy. Cô có mục tiêu, có lý do để sống tiếp.
Nhưng khi sự thật phơi bày, cô đã nhìn thẳng vào anh mà hỏi:
"Tại sao lại lừa tôi?"
Lúc đó, trong đầu Chu Nhất chỉ có một câu trả lời:
"Tôi chỉ muốn em tiếp tục sống, chỉ vậy thôi."
"Muốn tôi sống ư?" — Giọng Ngân Hồ lạnh đến thấu xương. "Rõ ràng anh biết nguyện vọng lớn nhất của tôi là giết chết anh. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ mối thù này đâu. Anh không thấy mình đang nuôi một con sói trong nhà sao? Hay là anh mong tôi sẽ vì công nuôi dưỡng của anh mà mềm lòng, tha cho anh một mạng?"
Chu Nhất chỉ khẽ cười:
"Không hề."
"Tôi từng nói rồi, tôi đoán trước được ngày này sẽ đến. Nếu em đã tìm được tôi ở đây, vậy thì đây là số mệnh. Là điều mà ông trời sắp đặt."
Anh bước từng bước về phía Ngân Hồ, ánh mắt vẫn ôn hoà như thuở ban đầu.
"Từ lúc thành lập Huyết Đao đến nay, tôi chưa từng thất bại. Cảnh sát các nước đều đau đầu vì tôi. Nhưng nếu như được chết trong tay em... thì tôi cam lòng."
Ngân Hồ nở nụ cười lạnh:
"Anh nghĩ tôi không dám giết anh thật sao?"
Dứt lời, cô rút trâm cài trên đầu, lao nhanh như chớp về phía Chu Nhất. Mũi trâm nhọn hoắt chĩa thẳng vào yết hầu của anh.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến cả Yến Lâm cũng chưa kịp phản ứng.
"Này Giang Diệu Dung! Cô định làm gì vậy? Đừng hành động thiếu suy nghĩ!" — Yến Lâm hét lên, giọng đầy lo lắng.
Ngân Hồ vẫn cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lùng và tuyệt vọng:
"Yến Lâm, cô ngây thơ quá rồi. Những người đứng xung quanh tôi đều đã là người sắp chết. Với những gì tôi đã làm suốt mấy năm nay, nếu bị bắt thì chắc chắn sẽ là án tử hình. Đã như vậy, giết thêm một người hay bớt đi một người thì có khác gì nhau chứ?"
"Mạng của Chu Nhất... phải là của tôi. Tôi đã đợi ngày này quá lâu rồi."
Câu nói vừa dứt, cây trâm trong tay cô ấn sâu hơn, rạch một đường mảnh trên cổ Chu Nhất. Máu đỏ tươi tràn ra, chảy xuống cổ áo anh.
Cô còn cảm nhận được mạch máu anh đang đập dưới đầu trâm — rất yếu, nhưng vẫn tồn tại. Chỉ cần một chút lực nữa thôi, anh sẽ chết ngay tại chỗ.
Với cô, giết người đâu phải chuyện gì khó. Cô đã làm chuyện đó quá nhiều lần rồi.
Nhưng lần này... cô lại không thể ra tay.
Cảm xúc trong lòng cô hỗn loạn như một cơn bão. Một nửa trong cô muốn báo thù, muốn xé xác người đàn ông này ra từng mảnh. Nhưng nửa còn lại... vẫn là đứa trẻ năm nào, nhớ đến những tháng ngày được anh che chở, dạy dỗ. Cô từng tin tưởng, từng biết ơn, từng kính trọng người này như một người anh, một người cha, một chỗ dựa duy nhất giữa đời.
Cô phải làm gì đây? Ai nói cho cô biết cô nên làm gì đây?
Chu Nhất dịu dàng nói:
"Nhóc con à, ra tay đi."
Anh hoàn toàn không có ý định chống cự. Thậm chí còn mỉm cười.
Tay Ngân Hồ run lên dữ dội.
Buồn cười thật. Định mệnh đã bày ra một trò đùa quá tàn nhẫn.
Nếu trái tim con người chỉ nghe theo lý trí, thì lúc này cô đã không do dự, đã có thể dễ dàng kết liễu người đàn ông trước mặt.
Nhưng...
Không được.
Cô không cần biết vì lý do gì mà Chu Nhất giết bố mẹ cô. Cô chỉ biết một điều — kẻ đã giết họ chính là anh.
Cô nhất định phải báo thù. Mối thù này... cả đời không thể quên.
Cùng lắm thì...
Sau khi giết anh ta xong, cô sẽ đền mạng lại cho anh ta. Như vậy... là công bằng rồi.
Dưới tầng hầm lạnh lẽo và âm u, Ngân Hồ mở mắt, ánh mắt cô lạnh như băng, giọng nói cũng sắc như dao:
"Tôi sẽ giết chết anh, sau đó tôi cũng sẽ đi theo anh."
Ngài Chu chẳng hề ngạc nhiên. Anh ta đã sớm đoán được Ngân Hồ sẽ chọn con đường này. Đây là đứa trẻ do chính tay anh ta dạy dỗ nên người – thừa hưởng từ anh ta sự tàn nhẫn, máu lạnh và cái gọi là không biết mềm lòng là gì.
Thứ bản năng tàn bạo đó, không phải là điều khiến anh ta nên tự hào sao?
"Ra tay đi." Ngài Chu mỉm cười rồi chậm rãi nhắm mắt lại, sẵn sàng đón nhận nhát đâm từ người học trò của mình.
Yến Lâm đứng bên cạnh, giật bắn cả người:
"Cô ta định giết người ngay trước mặt tôi đấy à?!"
Cô vừa định giơ súng lên thì đúng lúc đó, Ngân Hồ đột ngột kêu lên đau đớn. Cây trâm cài trong tay cô rơi xuống đất, va vào sàn phát ra âm thanh sắc lạnh.
Một tia sáng yếu ớt lấp lánh bay vòng trong không khí rồi quay trở về tay một người – Kỷ Hòa – đang đứng ở khe cửa vừa mở hé. Cô chính là người đã dùng bùa chú đánh rơi cây trâm trên tay Ngân Hồ.
"Kỷ Hòa!" Yến Lâm ngạc nhiên thốt lên khi nhìn thấy cô.
Sự xuất hiện của Kỷ Hòa khiến cô cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Kỷ Hòa khẽ gật đầu với Yến Lâm rồi bước tới giữ lấy cánh tay đang chảy máu của Ngân Hồ, giọng nói nhẹ nhưng kiên quyết:
"Xin lỗi. Tôi không thể để cô giết ngài Chu được."
Ngân Hồ cắn chặt răng, ánh mắt vẫn rực lên ngọn lửa thù hận:
"Không phải sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bị các người xử tử à? Tại sao không để tôi ra tay? Tại sao lúc nào các người cũng phải can thiệp vào chuyện của tôi?"
Kỷ Hòa đáp, ánh mắt sáng rực, giọng nói không hề dao động:
"Bởi vì trong tay anh ta vẫn còn chứng cứ phạm tội của nhà họ Kỷ. Tôi cần thứ đó."
Cô quay sang đối diện với Ngài Chu:
"Bình thường Kỷ Sâm và Kỷ Mặc vẫn thường xuyên nhờ anh giải quyết chuyện bẩn thỉu đúng không? Họ đã mua chuộc Huyết Đao để giết người, đúng không?"
Ngài Chu vẫn giữ thái độ bình thản:
"Không sai. Nhà họ Kỷ là khách hàng lâu năm của tôi."
Kỷ Hòa gật đầu, như thể đã xác nhận được điều mình cần biết:
"Tôi cần chứng cứ đang ở chỗ anh."
"Đúng vậy, chúng đều ở trong tay tôi." Ngài Chu không né tránh.
"Nhưng tôi sắp chết rồi, tại sao tôi phải giao ra những thứ đó để giúp các cô giải quyết rắc rối? Để giúp cho cảnh sát mà tôi căm ghét nhất à?"
Yến Lâm hiểu được ý đồ của Kỷ Hòa nên lập tức tiếp lời:
"Anh nên suy nghĩ kỹ. Ngoài nhà họ Kỷ, tôi chắc rằng các anh còn nắm giữ nhiều điểm yếu của nhiều nhân vật lớn khác. Nếu anh giao ra danh sách và chứng cứ, lấy công chuộc tội, thì khả năng cao pháp luật sẽ xem xét khoan hồng, không xử tử hình anh và người của anh."
Ngài Chu khẽ nhắm mắt lại, giọng anh lạnh đi thấy rõ:
"Cô nói nghe cũng có lý, nhưng đáng tiếc là nó không khiến tôi động lòng. Điều kiện đó chẳng có chút hấp dẫn gì cả."
Yến Lâm lập tức tung ra lá bài cuối:
"Vậy còn Giang Diệu Dung thì sao? Anh không quan tâm đến sống chết của cô ấy à? Còn những người anh em trong tổ chức nữa, nếu không có sự can thiệp thì tất cả đều sẽ bị tử hình. Nhưng nếu anh giao ra sổ chứng cứ, tôi có thể đứng ra làm chứng, giúp họ chuyển thành tù chung thân."