Người phụ nữ thoáng hoảng sợ, vội vàng nói với anh ta:
"Tôi cũng không đồng ý với cách làm của chồng tôi đâu, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác, tôi buộc phải nghe theo ông ta. Nếu không thì ông ta sẽ đánh tôi mất."
Sau đó, bà ta dúi vào tay anh ta một chiếc áo rồi nói tiếp:
"Chiếc áo này cậu cứ cầm lấy đi, là đồ cũ nhà tôi thôi. Trời vào đông rồi, nhớ mặc ấm vào, bị cảm lạnh thì không hay đâu."
Nói xong, người phụ nữ vội vã quay người đuổi theo người đàn ông trung niên vừa rời đi, bỏ lại anh ta đứng ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh ta có ấn tượng với hai người này. Rõ ràng là một cặp vợ chồng, nhưng giữa họ lại khác biệt quá đỗi. Người đàn ông thì lạnh lùng, hung dữ. Còn người phụ nữ, ít ra... ban đầu anh ta nghĩ bà ta còn chút lương tâm.
Anh ta nắm chặt lấy chiếc áo khoác mà người phụ nữ vừa đưa, khẽ thở dài. Cuối cùng cũng đành khoác lên người, dù trong lòng vẫn chưa hết bất an. Anh ta đang suy nghĩ xem sau này mình nên làm gì để tồn tại.
Cũng may là anh ta sắp đủ tuổi rồi. Chỉ cần đợi thêm vài tháng nữa là đủ tuổi thành niên. Đến lúc đó, anh ta sẽ có thể đi làm mà không bị ràng buộc gì nữa. Anh ta sẽ tự nuôi sống bản thân. Sẽ chứng minh rằng, không có bố nuôi thì vẫn có thể sống tốt.
Một ngày nữa lại trôi qua trong những suy nghĩ mông lung như thế.
Sáng hôm sau, anh ta bị đánh thức bởi một tiếng hét chói tai:
"Đồng chí cảnh sát! Chính cậu ta đã trộm quần áo nhà tôi! Trong chiếc áo đó còn có một chiếc vòng vàng nữa!"
Anh ta bừng tỉnh, mở choàng mắt. Trước mặt là người phụ nữ hôm qua đã đưa áo cho mình. Nhưng hôm nay, bà ta lại đứng phía sau mấy người mặc đồng phục cảnh sát, vẻ mặt tức giận và kích động như thể anh ta là tội phạm thật sự.
"Mọi người nhìn đi! Chiếc áo mà cậu ta đang đắp chính là áo khoác của nhà tôi!" – bà ta chỉ tay vào anh ta.
Một cảnh sát nhíu mày: "Trời ơi, chẳng phải chỉ là một cái áo khoác thôi sao? Có đáng bao nhiêu đâu. Trả lại là được chứ gì. Chúng ta chỉ cần nhắc nhở, dạy dỗ vài câu để nó hiểu chuyện là được rồi."
Nhưng người phụ nữ không chịu buông tha:
"Đồng chí cảnh sát, chuyện này đâu đơn giản vậy được? Không chỉ là cái áo khoác, trong đó còn có một chiếc vòng vàng đấy! Rõ ràng là cậu ta nhắm vào cái vòng, nên mới cố tình lấy áo!"
Một người khác xen vào, đầy mỉa mai: "Mới tí tuổi đầu mà đã biết nhắm vào đồ giá trị để ăn trộm, sau này lớn lên thì có khác gì rác rưởi xã hội?"
Anh ta chết lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, không thể tin nổi những gì đang diễn ra.
"Cái gì cơ? Rõ ràng là chính bà đã đưa cái áo này cho tôi mà... Bà còn bảo trời trở lạnh rồi, bảo tôi mặc vào cho ấm..." – anh ta cố giải thích.
Người phụ nữ lập tức cắt ngang, đổi giọng phủi sạch mọi thứ:
"Trời ơi, sao tôi có thể làm vậy được chứ? Chúng ta đâu quen biết gì nhau, tại sao tôi phải giúp cậu? Đây là áo mới tôi vừa mua, sao lại đem cho không người dưng được? Cậu vu khống cũng phải có chút logic chứ!"
Anh ta sững người. Trong khoảnh khắc đó, anh ta đã hiểu ra tất cả. Người phụ nữ này vốn không hề tốt bụng như anh nghĩ. Bà ta không những nói dối trắng trợn mà còn nhất quyết đổ tội đến cùng.
Cảnh sát vẫn còn phân vân thì bà ta đã lớn tiếng ép buộc:
"Đồng chí cảnh sát, các anh thấy rồi đấy! Bằng chứng rành rành như vậy! Nếu còn để loại người này lẩn quẩn trong khu chung cư của chúng tôi thì ai còn yên tâm sống ở đây nữa? Nói thế nào thì cũng phải đuổi cậu ta đi chứ!"
Vào khoảnh khắc ấy, anh ta hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của hai vợ chồng đó.
Hóa ra, ngay từ đầu họ đã cùng một phe. Người chồng dùng cách trực tiếp để đuổi anh ta đi, nhưng anh ta không chịu. Thế là họ chuyển sang cách khác — để người vợ "tốt bụng" tặng áo, rồi vu oan cho anh ta ăn trộm, mượn cớ đó để đuổi anh ta khỏi tầng hầm này.
Toàn thân anh ta run rẩy. Nhưng không phải vì lạnh.
Từ khi bỏ nhà ra đi, anh ta đã gặp không ít người như vậy — vờ tử tế, rồi trở mặt không thương tiếc. Có lần, anh ta làm việc quần quật mấy ngày liền nhưng vẫn không được trả lương, còn bị đuổi đi như thể bản thân đáng bị như vậy.
Người qua đường thì khinh bỉ, nhìn anh ta như thể một đống rác di động. Có người còn kéo con mình lại, chỉ vào anh ta rồi nói:
"Con mà không học hành tử tế thì sau này cũng sẽ thành người như vậy đấy."
Hoặc có người vừa va vào anh ta một chút liền cau mày mắng mỏ:
"Tên lang thang từ đâu ra thế này? Cút sang một bên đi, bẩn thỉu chết được!"
Chu Nhất đã quá quen với những lời nói cay độc, những ánh mắt khinh bỉ như muốn lột da người khác. Anh ta đã nếm trải đầy đủ cái lạnh lẽo của thế gian này, đến mức không còn gì có thể khiến tim anh run lên được nữa.
Anh ta đã nhẫn nhịn rất lâu, nhịn đến mức chính bản thân cũng không biết vì sao mình còn cố gắng nữa. Nhưng lần này, anh ta không thể nhịn thêm được nữa.
Thế gian này thật kỳ lạ. Dùng cái danh nghĩa "thiện lương" để làm những chuyện độc ác, tưởng rằng mình là ánh sáng cứu rỗi, nhưng thực chất lại chính là tay đẩy anh ta xuống địa ngục. Những hành động đó không đáng được tha thứ.
Người phụ nữ trung niên kia vẫn đứng đó, miệng không ngừng lải nhải. Không đợi cảnh sát nói thêm gì, Chu Nhất đã đứng bật dậy, giọng khô khốc và lạnh lẽo:
"Không có gì phải nói cả, tôi rời khỏi đây là được chứ gì."
Người phụ nữ trung niên kia thấy đạt được mục đích thì cũng không bám riết lấy chuyện này nữa. Bà ta nhìn theo bóng lưng gầy gò của anh, giọng nói đầy cay nghiệt vang lên từ phía sau:
"Về sau đừng có quay lại đây nữa đấy nhé!"
Tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc tại đó.
Nhưng không.
Chu Nhất tìm được một công việc. Với số tiền lương ít ỏi anh ta kiếm được, anh ta mua một con dao găm, một chiếc khẩu trang và một bộ quần áo tối màu. Không ai biết anh ta đang chuẩn bị cho điều gì.
Một đêm, anh lặng lẽ lẻn vào nhà của đôi vợ chồng trung niên ấy. Căn nhà tối om, im ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của mình.
Anh ta không thể tha thứ. Không phải vì bị đánh đập, không phải vì bị xua đuổi, mà bởi vì anh ta vốn chẳng làm gì sai cả. Anh ta chỉ muốn sống yên ổn, tìm một nơi để trú ngụ, vậy mà họ vẫn không chịu buông tha.
Anh ta rất khỏe. Người đàn ông trong nhà không có chút đề phòng nào, nên chỉ trong vài giây, anh ta đã tiễn ông ta xuống địa ngục.
Còn người phụ nữ thì khác.
Chu Nhất rất hận bà ta. Anh ta không định để bà chết nhẹ nhàng. Anh ta đâm vào những chỗ không gây tử vong ngay lập tức, muốn nhìn máu từ từ rỉ ra, muốn bà ta cảm nhận từng cơn đau cắt da xẻ thịt cho đến khi từ từ chết vì mất máu.
Đây là lần đầu tiên giết người, nhưng Chu Nhất lại làm một cách trôi chảy, như thể việc này vốn đã được lập trình sẵn trong máu của anh.
Anh ta sinh ra, có lẽ là để giết người.
Nhưng chuyện bất ngờ xảy ra sau đó.
Anh ta không ngờ hai vợ chồng kia lại có một đứa con gái. Lại càng không ngờ, đúng vào khoảnh khắc ấy, cô bé trở về nhà.
Và càng không ngờ hơn — cô bé đó lại chính là người từng mang đồ ăn cho anh.
Là cô bé ấy. Cô bé tốt bụng, đáng yêu, luôn nở nụ cười khi nhìn thấy anh, luôn đưa cho anh những hộp cơm nhỏ dù trời mưa hay nắng. Không ai có thể tưởng tượng nổi, đôi vợ chồng độc ác ấy lại có một đứa con gái lương thiện như vậy.
Số phận thật trớ trêu. Chu Nhất thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đeo khẩu trang, che đi toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Trong tầng hầm tối om ấy, ánh sáng mờ nhạt yếu ớt khiến người ta khó lòng nhìn rõ mặt ai.
Có lẽ... cô bé ấy không nhận ra anh đâu. Nhỉ?
Chu Nhất không dám chắc. Cảm giác lúc ấy như có ngọn lửa khổng lồ thiêu đốt toàn bộ cơ thể anh từ trong ra ngoài. Cô bé đứng đó, lặng lẽ nhìn anh rất lâu, thời gian như ngưng đọng lại.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Nhất cầu nguyện điên cuồng trong lòng — đừng nhận ra anh, xin đừng nhận ra anh...
Cuối cùng, ông trời dường như đã nghe thấy.
Cô bé không nhận ra anh.
Nhưng điều khiến anh càng bất ngờ hơn, là đối diện với một kẻ giết người như anh, cô bé ấy không hề sợ hãi, mà ngược lại, cô bé lao tới, vừa đánh vừa đá vào người anh ta, dốc hết sức mà gào lên:
"Tại sao lại giết bố mẹ tôi... Tại sao?"
Chu Nhất đứng yên, không biết phải trả lời thế nào. Anh ta không dám đối mặt với đôi mắt đang đẫm lệ ấy, đôi mắt từng nhìn anh đầy nhân hậu.
Không kịp suy nghĩ thêm, anh nhảy vọt ra ngoài cửa sổ, biến mất trong đêm.
Cô bé không đuổi kịp. Cảnh sát cũng không tìm được anh ta.
Ông trời một lần nữa phù hộ anh ta. Bởi ở thời điểm ấy, hệ thống giám sát vẫn chưa hoàn thiện. Anh trốn thoát.
Chu Nhất lang thang trên khắp các con phố suốt nhiều ngày. Đói khát, bẩn thỉu, không biết đi đâu về đâu. Vì một chút thức ăn, anh ta sẵn sàng đánh nhau với những kẻ lang thang khác.
Chính sự tàn bạo đó đã lọt vào mắt một người — "Huyết Đao".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!