Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

"Có quen không?" Kỷ Hòa hỏi, giọng điệu thong thả như thể không hề bị thời gian thúc ép, trái ngược hoàn toàn với sự vội vã hiện rõ trên gương mặt Ngân Hồ.

Ngân Hồ cau mày, đáp ngắn gọn: "Cô không cần trêu tôi."

"Chỉ cần cô không giết tôi, tôi sẽ nói cho cô biết tung tích của anh ta, thế nào?"

Ngân Hồ im lặng. Cô ấy không nói lời nào, nhưng qua ánh mắt, Kỷ Hòa dễ dàng nhận ra một cuộc giằng co nội tâm đang diễn ra dữ dội.

Khuôn mặt của ngài Chu, cùng mối thù sâu nặng kéo dài suốt mười năm qua... Những thứ đó không dễ dàng gì buông bỏ. Nếu cô từ bỏ việc giết Kỷ Hòa, thì chẳng khác nào phản bội ngài Chu. Nhưng nếu giết Kỷ Hòa, vậy sau này còn cơ hội nào để tìm ra kẻ đã sát hại cha mẹ cô ấy nữa đây?

Chiêu này của Kỷ Hòa thật sự quá hiểm độc.

Cô hơi nhướng mày, lặng lẽ quan sát Ngân Hồ, trong lòng cũng đã lờ mờ đoán ra được đối phương đang nghĩ gì.

Cuối cùng, Kỷ Hòa nhẹ giọng: "Có thể cô thấy người trong bức ảnh đó hơi xa lạ. Vậy thì để tôi cho cô xem hình anh ta hiện tại nhé... để cô biết bây giờ trông anh ta như thế nào."

Cô nhẹ nhàng ra hiệu: "Vuốt sang trái một tấm nữa đi."

Ngân Hồ lặng lẽ làm theo. Lúc này, cô ấy gần như mặc kệ những lời Kỷ Hòa nói, chỉ muốn nhìn cho rõ sự thật.

Nhưng khi bức ảnh tiếp theo hiện lên, Ngân Hồ lập tức hét lớn: "Không thể nào!!!"

Thần Sắc – quán club lớn nhất thành phố S – là nơi chìm đắm trong ánh đèn rực rỡ, rượu mạnh, tiếng nhạc đinh tai và những cuộc vui không điểm dừng.

Mỗi khi có đứa trẻ tò mò đi ngang qua, thể nào cũng bị người lớn trong nhà kéo đi ngay lập tức và quát nhẹ: "Con nít không nên biết những chỗ như thế này!"

Lãnh Ưng lúc này đã ngà ngà say, tay ôm chai rượu đi ra ngoài để hóng gió. Trong lúc lảo đảo bước ra, anh ta nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ đang tựa người vào lan can, mái tóc xoăn bồng bềnh quyến rũ. Cặp kính râm che gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn không thể giấu được nét đẹp sắc sảo mê người của cô ta.

Lãnh Ưng liếc nhìn, rồi cười khan một tiếng:
"Người đẹp, đi một mình sao?"

Cô gái mỉm cười, giọng khẽ khàng: "Đúng thế."

"Uống với nhau một ly nhé? Anh mời."

"Được thôi."

Thấy cô gái không từ chối, Lãnh Ưng càng trở nên bạo dạn. Anh ta đưa tay vòng qua eo cô gái ấy.

Cô cũng thuận theo, nhẹ nhàng dịch người lại gần. Vòng eo mềm mại ấy khiến máu trong người Lãnh Ưng như sôi lên tận óc.

Lãnh Ưng nuốt khan, yết hầu chuyển động lên xuống.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh ta bỗng cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo dí chặt vào hông mình.

Sống trong giới xã hội đen bao năm, chỉ cần chạm vào, Lãnh Ưng đã biết ngay đó là súng.

Cô gái ấy áp sát, hơi thở khẽ phả vào tai anh, như một lời thì thầm đầy ám muội, nhưng từng chữ phát ra lại khiến anh ta lạnh cả sống lưng:

"Đưa tôi đi gặp ngài Chu. Và đừng có hành động thiếu suy nghĩ... nếu không, hậu quả anh tự hiểu."

Lãnh Ưng quay sang nhìn cô gái với ánh mắt kinh ngạc. Không thể tin được—quán Thần Sắc... đã bị lộ rồi sao?

Bị dí súng thế này, anh ta nào dám làm càn. Chỉ đành im lặng dẫn cô gái ấy lên lầu.

Trên đường, cả hai tình cờ chạm mặt Hoa Vô Ngân. Vô Ngân liếc nhìn Lãnh Ưng, thấy anh ta dắt theo một cô gái thì cũng không lấy làm lạ. Ai chứ Lãnh Ưng thì chuyện đó xảy ra như cơm bữa.

"Lãnh Ưng, sao lại dắt người lạ lên từ tầng bốn trở đi thế? Ngài Chu mà thấy thì lại mắng cho một trận."

Lãnh Ưng toan trả lời nhưng cảm giác lạnh nơi eo lại nhắc nhở anh ta phải im lặng. Khẩu súng kia không hề rời khỏi người anh dù chỉ một giây.

Thực ra, ngài Chu có một quy định ngầm: ai không thuộc Huyết Đao thì không được phép lên tầng bốn trở lên. Nhưng vì lối sống buông thả, Lãnh Ưng thường xuyên phá luật, dẫn gái lên tầng cao để "vui vẻ". Cũng vì thế nên người khác dù thấy cũng chỉ dám ngó lơ. Anh ta lại là thành viên kỳ cựu, đâu dễ mà động đến.

Bị ép sát súng vào người, Lãnh Ưng đành cười khan:
"Hơ hơ, ngài Chu thì sao chứ? Cùng lắm là đưa một cô gái lên thôi mà. Quản được chắc?"

Hoa Vô Ngân cũng không truy hỏi nữa, chỉ lắc đầu rồi bỏ đi.

Yến Lâm khẽ bật cười:
"Xem ra tôi không phải là người phụ nữ đầu tiên được anh đưa lên đây nhỉ."
Rồi cô cúi đầu, giọng lạnh như băng: "Nhưng tôi dám chắc tôi sẽ là người cuối cùng."

"Ngài Chu ở tầng mấy? Đừng có giở trò, anh biết tôi không nói chơi đâu."

Lãnh Ưng đáp qua kẽ răng, giọng chẳng vui vẻ gì:
"Tầng sáu. Nhưng muốn vào đó phải có xác nhận danh tính. Một mình cô thì không vào được."

"Vậy thì anh đưa tôi lên." Yến Lâm ra lệnh.

"Được."

Một mình Yến Lâm lẻn vào Thần Sắc, cô ta không dám hành động bất cẩn vì không muốn đánh rắn động cỏ. Mỗi bước đi đều cẩn trọng gấp đôi bình thường.

Vẻ ngoài nổi bật của cô ta lại trở thành một lớp ngụy trang hoàn hảo—những người đi ngang đều chỉ nghĩ rằng đây là một người phụ nữ bình thường đến Thần Sắc để thư giãn, hoặc có khi chỉ là tìm kiếm một cơ hội nào đó. Không ai ngờ rằng, mục đích thật sự của cô ta là phá hủy tận gốc sào huyệt của tổ chức sát thủ Huyết Đao.

Huyết Đao—cái tên khiến lực lượng cảnh sát trên toàn thế giới đau đầu suốt nhiều năm—liệu còn có thể tiếp tục gây họa hay không, tất cả sẽ được định đoạt trong lần hành động này.

Yến Lâm không thể thất bại.

Nói thẳng ra thì, bản chất của Cục Điều Tra Các Hiện Tượng Siêu Nhiên Quốc Gia cũng chính là cảnh sát. Đã là cảnh sát, thì hận tội ác đến tận xương tủy. Với cô ta, Huyết Đao nhất định phải bị tiêu diệt.

Tai nghe mini vang lên giọng của Tu Nam Dật:
"Phía cô ổn chứ?"
Yến Lâm trả lời ngắn gọn: "Mọi thứ đều suôn sẻ."

Dứt lời, cô ta liếc nhìn sang Lãnh Ưng—kẻ đang bị dí súng vào người. Nhờ tên ngốc này mà cô ta mới thuận lợi lẻn được vào tầng sáu của Thần Sắc.

"Anh chắc chắn ngài Chu ở tầng sáu chứ?"
"Chắc. Bình thường muốn gặp ngài ấy thì chỉ cần lên tầng sáu là được. Trước giờ ngài ấy đều ở một mình trong đó." Lãnh Ưng trả lời với vẻ bất lực.

Ting.
Cửa thang máy mở ra ở tầng sáu. Yến Lâm lập tức cảnh giác nhìn quanh.

Ánh sáng trong sảnh lớn mờ ảo, ngay trước mặt cô là một chiếc xe lăn màu đen—không sai, chính là xe lăn của ngài Chu. Nhưng... người đâu?

Yến Lâm phản xạ rút súng ra, dí thẳng vào thái dương Lãnh Ưng, giọng lạnh như băng:
"Ngài Chu đâu rồi?!"

Lãnh Ưng bị dí súng nhưng vẫn cười nhạt, mang theo vẻ mỉa mai:
"Dù tôi không biết cô là ai, nhưng cô cảnh sát à, cô không nên xem thường người khác như vậy."

"Lúc nãy khi đi ngang qua một đồng bọn, tôi đã tranh thủ nói với hắn rằng mình đang bị uy hiếp. Hắn lập tức phát hiện điều bất thường và báo cho ngài Chu. Ngài ấy kịp thời rời đi, thế nên các người mới không tìm thấy được."

Lòng Yến Lâm như có một dòng điện chạy qua. Cô ta cố nhớ lại từng chi tiết trước đó, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra Lãnh Ưng ra hiệu lúc nào.

"Anh báo hiệu bằng cách gì?"

"Đơn giản thôi." Lãnh Ưng nói chậm rãi: "Ngài Chu là chủ nhân của bọn tôi. Dù tôi có hèn mạt thế nào đi nữa cũng không thể nói ra mấy câu thiếu tôn trọng ngài ấy. Vừa rồi tôi cố tình nói ra mấy lời không đúng mực, nghe là biết có chuyện ngay."

Khóe môi Yến Lâm khẽ cong:
"Thì ra là vậy. Xem ra tôi vẫn còn đánh giá thấp anh rồi."

"Cạch!"
Cô ta lên đạn, nhích người sát hơn, giọng càng lạnh:
"Tôi hỏi lần cuối, ngài Chu đã đi đâu? Anh biết rõ tính tôi mà. Tôi cũng không chắc tay mình có run mà lỡ bóp cò không đấy."

Muốn đối phó với loại người này, mềm không ăn thua thì phải cứng rắn.

Nhưng Lãnh Ưng vẫn chẳng chút sợ hãi. Anh ta ngồi phè ra, dang chân thoải mái như thể đang uống trà ngắm hoa.

"Đồng chí cảnh sát, mấy câu đó cô tự hù mình thì còn được, chứ dọa tôi thì hơi khó đấy. Cảnh sát các người đâu có quyền giết người tùy tiện. Nếu tôi không mở miệng, các người cũng không làm được gì đâu."

"Vả lại..."

Yến Lâm nhướn mày: "Vả lại cái gì?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!