"Chạy đi đâu!!"
Trong lúc giằng co, cả hai người đều mất đà, ngã nhào xuống dốc núi, lăn lông lốc giữa bụi cây và đá sắc. Tiêu Nhiên bị những cành cây thấp lởm chởm gai đâm vào da thịt, đau rát như bị thiêu đốt. Trương Hải thì ra tay tàn nhẫn, sợ Tiêu Nhiên phản kháng nên không chút do dự đấm thẳng một cú trời giáng vào mặt cậu ta.
Tiêu Nhiên choáng váng, mắt hoa lên, đầu óc quay cuồng như muốn nổ tung. Nhưng cậu ta hiểu rất rõ, vào lúc này, tuyệt đối không thể để mình bất tỉnh. Một khi mất đi ý thức, cậu ta cũng sẽ trở thành một cái xác không hồn như bao nạn nhân khác, bị chôn vùi dưới lòng đất lạnh, trở thành phân bón cho nhân sâm của nhà họ Trương.
Trong cơn hoảng loạn, Tiêu Nhiên chợt nhớ ra cái cuốc vừa rơi lúc nãy. Cậu ta cố gắng lục tìm quanh người trong đám lá khô và đất đá. Rất khó khăn mới chạm được vào cán cuốc, rồi không nghĩ ngợi gì, cậu ta dốc toàn lực giáng một cú mạnh vào đầu Trương Hải.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Trương Hải hét lên đau đớn. Máu đỏ tươi tuôn ra từ vết thương trên trán anh ta. Đôi mắt Trương Hải đỏ ngầu lên vì tức giận, giọng anh ta gằn từng chữ: "Thằng khốn! Mày còn dám đánh tao chảy máu nữa à! Hôm nay tao nhất định không để mày sống sót đâu!"
Nói dứt câu, Trương Hải dùng sức mạnh vượt trội áp chế Tiêu Nhiên, đè cậu ta xuống đất. Phần sau đầu Tiêu Nhiên va mạnh xuống nền đá, phát ra tiếng "ầm" chát chúa. Cơn đau dữ dội khiến cậu ta gần như ngất xỉu tại chỗ.
"Ha ha, nói lời tạm biệt với thế giới này đi!!"
Trương Hải cười khằng khặc, giơ cao cây cuốc chuẩn bị kết liễu Tiêu Nhiên...
Đúng lúc đó, một tiếng "đùng" vang lên chát chúa giữa màn đêm tĩnh mịch.
Tiếng hét đau đớn của Trương Hải xé toạc không gian. Anh ta ôm lấy cánh tay đang đầm đìa máu, cả người run lên bần bật. Máu tươi chảy không ngừng từ giữa những kẽ tay, nhỏ tong tong xuống đất.
"Anh ơi!!" Trương Sở Nhược hét toáng lên, hoảng hốt chạy về phía Trương Hải.
Từ trong bóng tối, Yến Lâm bước ra. Tay cô ta cầm chặt khẩu súng, ánh mắt sắc lạnh như dao, giọng nói dứt khoát: "Đứng yên tại chỗ hết cho tôi."
Tiêu Nhiên chưa từng gặp Yến Lâm, nhưng chỉ cần nhìn thôi, cậu ta biết cô chắc chắn là người đến cứu mình. Khi thấy súng chĩa về phía Trương Hải, toàn thân Tiêu Nhiên như được buông lỏng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dây thần kinh căng như dây đàn suốt bao lâu rốt cuộc cũng đứt đoạn—cậu ta ngất lịm đi.
...
Sự thật cuối cùng cũng phơi bày.
Nhân sâm mà thôn Lăng Thủy tự hào, thứ mà họ tuyên truyền là chữa được bách bệnh, thực chất lại được nuôi dưỡng bằng máu thịt của con người.
Làm thế nào để có đủ người chết phục vụ cho việc này?
Rất đơn giản. Anh em nhà họ Trương đã nghĩ ra một kế hoạch tàn nhẫn: để Trương Sở Nhược—một cô gái xinh đẹp, dễ khiến người khác mềm lòng—lên mạng tìm bạn trai, sau đó dụ dỗ những chàng trai khỏe mạnh về làng. Tiếp theo, Trương Hải sẽ ra tay giết họ, biến họ thành "phân bón" cho những gốc nhân sâm dưới đất.
Những chàng trai ấy không bao giờ có cơ hội rời khỏi nơi đây. Tình yêu qua mạng, đôi khi ẩn chứa những mối nguy hiểm khôn lường. Yêu ai, tin ai—phải thật sự cẩn thận.
Còn về những hộ gia đình khác trong làng, không ai rõ họ kiếm đâu ra nguồn “dinh dưỡng” đó, nhưng chắc chắn cách làm cũng chẳng sạch sẽ hơn là bao.
Yến Lâm đứng trước những chùm nhân sâm treo trên tường nhà họ Trương. Trên mỗi củ là gương mặt người đang méo mó, sợ hãi, bất lực—những cảm xúc cuối cùng họ mang theo trước khi lìa đời.
Chỉ nhìn thôi đã muốn nôn.
"Đốt hết đi." Yến Lâm lạnh lùng ra lệnh.
Ngọn lửa đỏ rực thiêu rụi mọi tội ác. Người dân trong làng khi nghe tin nhân sâm bị đốt thì kéo đến định ngăn cản, nhưng tất cả đều lùi lại khi đối mặt với khẩu súng trong tay Yến Lâm.
"Không được bước thêm bước nào. Tôi vốn định đưa các người về điều tra, nhưng xem ra các người vẫn chưa thấy đủ tội lỗi mình gây ra thì phải?" – giọng cô ta lạnh như băng, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.
Cho dù bọn họ có cứng đầu tới đâu, thì cũng phải cúi đầu trước họng súng.
Cơn ác mộng kết thúc trong biển lửa...