Tiêu Nhiên lắp ba lắp bắp:
"Canh... canh nhân sâm này trông đáng sợ thật đấy nhỉ?"
Trương Hải cau mày nhìn cậu ta, có vẻ không hài lòng:
"Chỉ thế thôi mà cũng sợ à? Cậu nhát gan quá đấy. Nhân sâm ở chỗ bọn tôi đều như vậy cả. Đây là tinh hoa của thiên nhiên, đừng suy nghĩ linh tinh nữa."
Trương Sở Nhược đứng cạnh liền lên tiếng can ngăn, giọng dịu dàng nhưng cứng rắn:
"Anh à, anh đừng nghiêm khắc với cậu ấy như vậy. Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhiên nhìn thấy canh nhân sâm nên thấy sợ cũng bình thường thôi mà. Anh ấy đâu có giống tụi mình, đã quen với thứ này từ trước. Anh đừng ép người quá."
Trương Hải hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt.
"Hừ. Ngay cả gan uống canh sâm cũng không có, thế mà còn muốn học cách trồng với buôn bán nhân sâm à? Cậu ta tính làm con rể nhà họ Trương chúng ta nhưng lại bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền từ nhân sâm thì đúng là phí phạm. Nhưng mà... xem ra chuyện đó cũng nên suy nghĩ lại."
Câu nói đó khiến Tiêu Nhiên như bừng tỉnh.
Phải rồi. Nhân sâm của thôn Lăng Thủy nổi tiếng như thế, mà nhà họ Trương lại nắm giữ bí quyết trồng trọt – chắc chắn có thể hái ra tiền từ đây.
Nếu cậu ta có thể cưới được Trương Sở Nhược, chẳng phải sẽ có cơ hội tham gia vào việc làm ăn của nhà họ Trương sao?
Nghĩ tới đây, Tiêu Nhiên cười ngoác tận mang tai.
Mình may mắn đến thế sao? Yêu qua mạng lại gặp được một cô gái vừa xinh đẹp vừa có gia thế tốt, giờ còn dẫn mình đến gần con đường phát tài nữa chứ.
Không được, nhất định phải thể hiện thật tốt!
Nghĩ vậy, Tiêu Nhiên lập tức cầm lấy chén canh nhân sâm trước mặt, nhắm mắt uống cạn sạch.
Hương thơm của nhân sâm lan tỏa, vị ngọt đậm đà hơn cậu ta tưởng nhiều.
"Ừm."
Thấy Tiêu Nhiên uống xong, Trương Hải cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng:
"Tốt lắm. Nếu ngay cả canh nhân sâm mà cũng không dám uống thì tôi làm sao yên tâm giao em gái cho cậu được chứ."
Rồi ông ta quay đi, giọng dặn dò:
"Nghỉ ngơi một chút đi. Một tiếng sau ra làm việc với tôi."
Trương Sở Nhược tiến lại gần, khẽ vòng tay qua cổ Tiêu Nhiên, nhỏ nhẹ:
"Anh nghỉ một lát đi nhé. Lát nữa làm việc sẽ rất tốn sức đấy."
Một tiếng sau, Trương Hải dẫn Tiêu Nhiên đến mảnh đất phía sau núi.
"Nhìn đi, đây chính là nơi bọn tôi trồng và đào nhân sâm. Mỗi nhà một khoảnh, không ai đụng chạm đến ai cả."
Tiêu Nhiên tò mò hỏi:
"Nhỡ có người đi ngang qua rồi lén đào nhân sâm của mình thì sao?"
Trương Hải nở một nụ cười hơi kỳ lạ:
"Họ không đào nổi đâu."
Tiêu Nhiên nghe mà không hiểu, nghiêng đầu hỏi lại:
"Tại sao lại không đào được?"
Trương Hải chỉ nói:
"Rồi cậu sẽ biết. Hôm nay tôi chỉ dẫn cậu đến xem qua trước."
Hắn ta tiếp tục đi dọc theo những luống đất trồng nhân sâm, còn Tiêu Nhiên thì bước theo phía sau. Nhưng không hiểu sao cậu ta cứ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Trong đầu cậu ta vẫn cứ hiện lên hình ảnh củ nhân sâm có khuôn mặt người lúc nãy trong chén canh đen kịt. Nó thật sự trông quá dữ tợn.
Sao lại có thứ nhân sâm kỳ quái như thế chứ?
Tiêu Nhiên lơ đãng, không nghe rõ những gì Trương Hải nói, chỉ kịp nghe một câu cuối:
"... Có một số nhân sâm đã đến kỳ thu hoạch rồi. Tối nay cậu ở lại đây, tôi đưa cậu đi thu hoạch."
Tiêu Nhiên mắt sáng rỡ, phấn khích thốt lên:
"Được!!!"
Trời ơi, lại có chuyện tốt thế này sao? Không ngờ Trương Hải lại cho mình cơ hội cùng đi thu hoạch nhân sâm.
Đến lúc đó, nếu Trương Hải không chú ý...
Cậu ta có thể lén giấu vài củ mang về bán. Nhân sâm quý như vậy chắc chắn đổi được không ít tiền!
Tiêu Nhiên càng nghĩ càng hưng phấn, mong trời mau tối.
Cuối cùng, màn đêm cũng buông xuống.
Tiêu Nhiên đến đúng hẹn. Trương Sở Nhược cũng có mặt, đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn anh trai và bạn trai mình, nụ cười có chút khó đoán.
Dĩ nhiên, Trương Hải sẽ không để một cô gái như Trương Sở Nhược đi xuống đất làm việc giữa đêm.
Tiêu Nhiên vác cuốc, theo sau Trương Hải đi qua một đoạn đường núi khá dài.
Thế nhưng suốt dọc đường, dưới đất không có gì cả – đến cả cái bóng của một củ nhân sâm cũng không thấy.
Không kìm được, cậu ta hỏi lớn:
"Không phải nói là dẫn tôi đi thu hoạch nhân sâm sao? Nhân sâm đâu?"
Trương Hải quay lưng về phía cậu ta, nở nụ cười lạnh:
"Thu hoạch gì nữa chứ... Nhân sâm chẳng phải đang nằm trên người cậu đó sao?"
Tiêu Nhiên đứng sững lại:
"Hả?!"
"Nói thật với cậu luôn, cậu có biết vì sao nhân sâm của thôn Lăng Thủy bọn tôi lại có thể chữa được bách bệnh không?" Trương Hải xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Nhiên. Nụ cười trên gương mặt hắn lúc này trở nên quái dị đến rợn người. "Cậu thử đoán xem, vì sao thôn Lăng Thủy lại có nhiều nhân sâm đến thế? Nguyên liệu dùng để nuôi trồng chúng là gì? Và… thứ gì đang được chôn ở bên dưới kia?"
"... Là cái gì?" Tiêu Nhiên hơi lùi lại, giọng cậu ta trở nên ngập ngừng.
Trương Hải cười khanh khách, chẳng thèm trả lời ngay mà từ từ nhấc chân lên đung đưa. Đầu ngón chân hắn phủi nhẹ lớp đất mỏng bên dưới. Khi thứ được vùi trong đất bắt đầu lộ ra, Tiêu Nhiên chưa kịp hiểu rõ thì đã hét lớn, sắc mặt tái mét rồi ngã lăn ra đất vì hoảng loạn.
Thứ lộ ra... là một đốt xương ngón tay út người!
"Cậu hiểu rồi chứ? Nhân sâm ở đây được nuôi bằng thịt và máu người. Chỉ cần chôn một người xuống, họ sẽ trở thành nguồn dinh dưỡng hoàn hảo cho nhân sâm phát triển."
Tiêu Nhiên chết sững. Đồng tử co lại, ánh mắt hoảng loạn. Cậu ta lùi lại, cả người run rẩy không thôi. Cậu ta không thể đứng đây thêm một giây nào nữa...
Bên dưới… chẳng lẽ toàn là xương người?
Bao nhiêu bộ hài cốt nằm dưới lòng đất kia? Chắc chắn không thể chỉ có một bộ được. Nhưng rốt cuộc… những người đó đã chết như thế nào? Nếu hỏi Trương Hải, chắc chắn hắn sẽ đáp kiểu như: "Đợi họ chết rồi thì chôn xuống, làm phân bón cho nhân sâm."
Tiêu Nhiên hoàn toàn không tin nổi. Chỉ cần nghĩ đến cái đốt ngón tay kia… lỡ như đó là của mình thì sao?
Cậu ta cúi xuống nhìn chân mình, người run lẩy bẩy. "Các… các anh làm vậy… chẳng phải là phạm pháp à?"
"Phạm pháp thì sao chứ?" Trương Hải mở rộng hai tay, như thể đang diễn thuyết giữa một hội trường. "Bọn tôi có giết người, nhưng cũng đang cứu người! Không có công việc trồng nhân sâm này, cả cái thôn Lăng Thủy sớm đã đói mốc rồi. Thôn chúng tôi nằm heo hút, xa xôi, gần như bị thế giới bỏ quên. Mấy chục năm trước, đói chết là chuyện bình thường. Nhờ có nhân sâm, bọn tôi mới sống được. Mới có tiền. Cậu nói xem, nhân sâm có tốt không?"
Ngay lúc đó, Trương Sở Nhược cũng bước tới, cô ta nhẹ nhàng xoắn lấy một lọn tóc, nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
Tiêu Nhiên im lặng. Cậu ta hiểu rõ giá trị của nhân sâm. Một củ nhân sâm từ thôn Lăng Thủy có thể bán với giá lên tới sáu con số. Đó là số tiền mà một người phải tích cóp, nhịn ăn nhịn mặc cả đời mới có được. Nếu có trong tay số tiền đó…
Liệu có đáng để đánh đổi nguyên tắc của mình không?
"Khoan đã..." Tiêu Nhiên chợt giật mình, một câu hỏi lóe lên trong đầu.
"Các người cần máu thịt để nuôi nhân sâm. Vậy người các người dùng là từ đâu ra?"
Trương Hải nhún vai, giọng lạnh lùng: "Tôi nói rồi còn gì. Cần gì thu hoạch nhân sâm nữa... Nhân sâm đang nằm ngay trên người cậu đấy!"
Nụ cười của hắn lúc này trở nên méo mó và dữ tợn. Cũng đúng khoảnh khắc đó, Tiêu Nhiên như bị một luồng điện giật xuyên qua cơ thể.
"Các người... các người..."
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nguy hiểm. Đây là nơi không thể ở lại thêm một giây nào!
Cậu ta định quay người bỏ chạy thì Trương Hải đã kịp bước tới chắn ngay trước mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!