Kỷ Hòa nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng bình thản:
"Tôi không cần tiền của bà, chỉ muốn nhờ bà một việc."
Cô ngừng một nhịp rồi tiếp tục:
"Mấy năm trước từng có một vụ án liên quan đến khu Vườn Xanh, bà có nhớ không? Lúc đó, nhà họ Kỷ có tranh chấp phá dỡ với một gia đình bình thường. Khi ấy, chồng bà ra mặt, làm như thể mình là anh hùng nghĩa hiệp, nhận bào chữa miễn phí cho họ."
Thái Minh Hoa cau mày: "Tôi nhớ, tôi cũng có chút ấn tượng..."
Kỷ Hòa cười lạnh: "Nhưng thực tế, chồng bà chẳng phải anh hùng gì cả. Ông ta nhận tiền của nhà họ Kỷ và cố ý xử thua kiện."
Cô nhìn thẳng vào mắt Thái Minh Hoa:
"Chuyện tôi muốn bà làm chính là tìm giúp tôi bằng chứng tài chính và thông tin liên lạc giữa ông ta và nhà họ Kỷ vào thời điểm đó."
Thái Minh Hoa có vẻ hơi sững người, sau đó do dự hỏi: "Cô là..."
"Không cần quan tâm tôi là ai, tôi chỉ hỏi một câu: bà làm được không?"
Thái Minh Hoa không hề do dự: "Được."
Bà ta không ngốc. Rõ ràng là Kỷ Hòa đang muốn ra tay với Trương Tường – chồng bà.
Mà Trương Tường cũng đâu có tha cho bà ta, ông ta muốn giết bà ta, thì bà ta việc gì phải đứng về phía ông ta?
Nếu Trương Tường sụp đổ, bà ta không chỉ an toàn mà còn có thể kiếm thêm chút lợi từ tàn cuộc.
Kỷ Hòa gật đầu, nở nụ cười nhạt: "Vậy thì đi làm đi. Tôi chờ tin tốt từ bà."
"OK," Thái Minh Hoa gật đầu chắc nịch.
Chưa đến một tuần sau, Thái Minh Hoa đã gửi cho Kỷ Hòa toàn bộ thông tin cần thiết.
Trong tay Kỷ Hòa lúc này là hàng loạt bản sao kê chuyển khoản và các đoạn ghi chú giao dịch chi tiết.
Cô nhìn chúng, khẽ bật cười mỉa mai.
Kỷ Sâm đúng là biết cách che giấu, không hề dùng tài khoản chính chủ để chuyển tiền.
Nhưng vô ích. Bằng chứng đã rõ ràng, chỉ cần một đòn là đủ để kéo cả ông ta lẫn Trương Tường xuống nước.
Ngón tay thon dài của Kỷ Hòa gõ nhẹ lên mặt bàn, cô trầm ngâm vài giây rồi cầm điện thoại lên, gọi đến một tòa soạn báo.
Vài ngày sau.
Trên mạng xã hội, một tiêu đề giật gân nhanh chóng leo lên hot search:
"Sốc! Luật sư Trương Tường cấu kết với nhà họ Kỷ, bào chữa tiêu cực, chèn ép người dân thường. Người giàu thật sự có thể coi trời bằng vung?"
Ngay bên dưới, bình luận đã nổ tung như ong vỡ tổ.
Ở nhà họ Kỷ, điện thoại réo không ngừng.
Mỗi lần tiếng chuông vang lên, sắc mặt Kỷ Sâm lại tối sầm thêm một phần.
Cuối cùng, ông ta không chịu nổi nữa, giận dữ ném mạnh điện thoại xuống bàn, gân xanh nổi đầy trên trán:
"Là ai?! Chuyện đã qua lâu như thế, rốt cuộc là ai lôi nó ra lại?"
Ông ta gần như gào lên: "Điều tra! Tôi muốn biết rõ ai làm chuyện này! Tôi muốn kẻ đó sống không bằng chết!"
Không ai trong nhà dám lên tiếng. Không khí như đông cứng lại.
Một lúc sau, trợ lý riêng bước vào, mặt mày ủ dột. Anh ta biết, tin mình sắp báo ra chắc chắn sẽ bị giận cá chém thớt, nhưng không nói thì không được.
"... Tổng giám đốc Kỷ, chúng tôi đã liên hệ với tòa soạn đăng bài đầu tiên. Họ nói..."
Anh ta nuốt nước bọt, tiếp tục:
"Họ nói là cô Kỷ Hòa đã đích thân gửi thông tin cho họ. Hơn nữa, cô ấy còn nói—nhà họ Kỷ chắc chắn sẽ tìm cách điều tra ra người tiết lộ nên cô ấy tiết kiệm thời gian cho mọi người, tự mình thừa nhận luôn."
"..."
Kỷ Sâm gần như tức nghẹn.
Không chỉ bị đánh úp, mà đối phương còn chẳng buồn che giấu.