Lâu Âm gật đầu: "Hoá ra là vậy, chẳng trách bề ngoài cơ thể của cậu lại giống người sống đến thế. Tôi rất thích thân thể này, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của cậu trước."
Cô nghiêm túc nói: "Tôi muốn đưa linh hồn của anh trai tôi nhập vào thân thể của cậu... Cậu hiểu điều đó có nghĩa là gì chứ? Nói cách khác, sau này anh tôi sẽ sống tiếp bằng cơ thể của cậu."
Thẩm Tôn không ngần ngại đáp: "Được, tôi không có ý kiến gì."
Anh đã nghĩ rất kỹ. Nếu không đồng ý, thân xác này sớm muộn cũng sẽ bị chôn vùi, mục rữa hoặc bị thiêu thành tro. Nếu có người sử dụng, ít nhất nó vẫn còn tồn tại trên thế gian này.
Lâu Âm lại hỏi: "Vậy cậu muốn anh tôi tiếp tục sống với thân phận của cậu, hay muốn anh ấy rút khỏi toàn bộ mối quan hệ xã hội của cậu và xem như 'Thẩm Tôn' đã chết?"
Câu hỏi này rất quan trọng.
Dù sao thì nếu người thân và bạn bè của Thẩm Tôn bỗng nhiên nhìn thấy cậu "sống lại", không chừng sẽ bị doạ sợ chết khiếp. Phải có một lý do đủ hợp lý để giải thích sự trở lại này.
Cách đơn giản nhất là biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống trước đây, để người khác tin rằng Thẩm Tôn đã thật sự ra đi. Nhưng phần lớn những người chết rồi, vẫn còn lưu luyến với cuộc sống trước kia. Có người mong muốn thân phận của mình vẫn tiếp tục hiện diện trên thế giới, dù linh hồn bên trong đã không còn là mình.
Nếu Thẩm Tôn còn điều gì chưa làm xong, Lâu Âm và Lâu Húc cũng sẵn lòng thay cậu hoàn thành dưới danh nghĩa "Thẩm Tôn", như một cách báo đáp.
Thẩm Tôn suy nghĩ một lúc, giọng nói có phần lười biếng:
"Tôi nghe bọn họ gọi cô là hội trưởng gì đó đúng không? Có vẻ như các cô rất lợi hại."
Lâu Âm bình thản đáp: "Chủ yếu là đầu thai tốt thôi."
Nhà họ Lâu vốn không thiếu tiền. Nhờ vậy, Lâu Âm mới có thể tập hợp nhân lực trong Huyền Môn, xây dựng nên Hiệp hội Đạo giáo như hiện tại.
Thẩm Tôn nói: "Ừm, thân phận như vậy là thứ mà một người bình thường như tôi cả đời cũng không với tới được. Nếu có thể có thân phận ấy, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ rất vui."
"Cô cứ dùng thân phận của tôi sống tiếp đi."
Câu trả lời này vốn cũng nằm trong dự tính của Lâu Âm.
Cô hỏi thêm: "Vậy cậu muốn tôi làm gì thay cậu không?"
"Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Dù sao cô bây giờ cũng giỏi hơn tôi lúc trước nhiều rồi." Thẩm Tôn mỉm cười nhẹ. "Nếu có thể, vào cuối tuần hay các dịp lễ Tết, cô hãy thay tôi đến thăm bố mẹ tôi một chút."
Cậu nói tiếp, vẻ mặt dịu lại: "Cả đời này, điều bố mẹ tôi mong mỏi nhất chính là có một đứa con trai ưu tú. Tôi không thể làm được điều đó cho họ. Nhưng cô thì có thể — cô đã làm được rồi."
Cô ấy là hội trưởng của Hiệp hội Đạo giáo, một thân phận mà bất cứ phụ huynh nào cũng phải tự hào.
Lâu Âm gật đầu, đồng ý không chút do dự.
Chỉ là trong lòng cô vẫn thấy có một điều rất kỳ lạ — từ đầu đến cuối, cô không hề cảm nhận được chút đau buồn nào của Thẩm Tôn trước cái chết của chính mình.
Cô hỏi: "Cậu không buồn sao? Chết trẻ như vậy mà cậu lại bình thản đến thế?"
Thẩm Tôn cười nhẹ: "Buồn á? Không đâu. Với tôi, sống còn mệt hơn nhiều. Chết rồi cũng chẳng phải là chuyện gì xấu."
Lâu Âm chau mày: "Cậu vẫn đang đi học đúng không? Một học sinh cấp ba mà nói ra mấy câu như ông cụ non vậy à?"
"Ai nói đi học không mệt?" Thẩm Tôn nhìn cô, ánh mắt u ám: "Từ khi bắt đầu đi học, tôi đã thấy mệt rồi. Rất mệt. Mà nguyên nhân khiến tôi mệt lại chính là bố mẹ mình."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!