"Cô, cô... chắc chắn là đang lừa tôi." Thái Minh Hoa lắp bắp, giọng nói đầy hoang mang.
"Buồn cười." Kỷ Hòa cười khinh thường. "Tôi và bà chẳng có bất kỳ quan hệ lợi ích nào, bà nghĩ tôi rảnh đến mức đi bịa chuyện dọa bà à? Tôi nghi ngờ pháp sư kia từ đầu vốn đã thông đồng với chồng bà rồi. Không tin thì bà có thể thuê người khác kiểm tra lại."
Thái Minh Hoa nghiến răng: "Tôi sẽ làm như vậy..."
Những gì từng trải qua trong suốt mấy năm gần đây bỗng chốc hiện lên trong đầu, khiến lòng bà ta bắt đầu lung lay. Vận may của bà ta đúng là có tốt hơn trước, nhưng lại chẳng hề “thay đổi số mệnh” như lời pháp sư cam kết. Mọi thứ... đều kỳ quái đến lạ thường.
Lẽ nào, thật sự là do Trương Tường đứng sau giật dây? Nếu vậy, bà ta tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta...
Chào tạm biệt Kỷ Hòa xong, Thái Minh Hoa lặng lẽ quay đi, ánh mắt đầy nặng nề. Lúc này, bà ta chẳng còn tin ai—không tin Trương Tường, cũng chẳng tin Kỷ Hòa. Bà ta chỉ muốn tự mình điều tra đến cùng.
Kỷ Hòa nhìn theo bóng lưng bà ta, nhẹ nhàng thở dài.
Lương Điềm Điềm đi tới, vẻ mặt quan tâm: "Chị Kỷ Hòa, sao vậy? Mọi chuyện xong chưa?"
"Sắp rồi." Kỷ Hòa đáp, rồi lại hơi ngập ngừng: "Chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
"Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà vợ chồng Thái Minh Hoa lại vì đổi vận mà nỡ ra tay giết chính đứa con mình sinh ra." Giọng Kỷ Hòa bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại là một nỗi buồn sâu kín.
Dù đã quen với những việc đảo lộn tam quan con người, nhưng đến giờ Kỷ Hòa vẫn không thể không cảm thấy xót xa.
Còn bên phía Lâu Húc và Lâu Âm.
Sau khi thuốc mất tác dụng, Lâu Húc tỉnh lại. Anh ấy không phải kẻ ngu, vừa mở mắt đã hiểu ra nguyên nhân khiến mình bị bất tỉnh chắc chắn là trò của Lâu Âm.
Anh lập tức đi tìm cô chất vấn.
"Ơ hay, anh," Lâu Âm giở giọng nhẹ nhàng, "em làm vậy cũng vì nghĩ cho anh thôi. Nếu anh thật sự tự đi theo đuổi, chị dâu tương lai của anh chắc gì còn giữ được?"
"Bay thì bay!" Lâu Húc lạnh lùng. "Anh vốn không có ý định yêu đương."
Lâu Âm cười cong mắt, lắc đầu: "Anh đừng nói chuyện kiểu bực bội đó. Anh sống trong người em lâu quá nên quên mất thế nào là một cuộc sống bình thường rồi đúng không? Anh không cần, nhưng em thì vẫn muốn sống như người thường."
Lâu Húc cười nửa miệng, giọng trêu chọc: "Vậy là thích chàng trai nào rồi hả?"
Lâu Âm lập tức trợn mắt: "Làm gì có! Em không có hứng thú với đàn ông. Với lại, chúng ta ở chung một cơ thể, nếu em thích ai đó, anh chẳng lẽ không cảm nhận được sao?"
"Chung cơ thể chứ có phải chung ý thức đâu."
"Thôi, cãi nhau chuyện này không có ý nghĩa gì." Lâu Âm chuyển đề tài: "Anh, anh còn nhớ em từng nói cảm thấy cô Kỷ Hòa trông rất giống cô Lâu Yên của chúng ta không?"
"Có chút ấn tượng."
"Đúng, bây giờ em càng ngày càng chắc chắn. Em vừa về nhà đã hỏi mẹ. Người cô đó tên là Lâu Yên, hồi nhỏ em có gặp vài lần... Chỉ nhớ cô ấy rất đặc biệt, tính cách phóng khoáng, sống tùy hứng, là kiểu phụ nữ ngầu vô cùng."
"Anh thì hoàn toàn không có ấn tượng gì cả. Giờ bà ấy đang ở đâu?"
"Không biết. Bà ấy thích sống tự do, gần như không qua lại với họ hàng. Bà ấy thường xuyên đi du lịch khắp nơi, ai mà biết giờ đang ở xó xỉnh nào trên thế giới..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!