Kỷ Hòa suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:
"Liệu có khả năng... ông ta cố tình thua không?"
Hạ Phong nhìn cô, hơi ngập ngừng:
"Ý chị là..."
"Nhà họ Kỷ đã tính toán kỹ. Nếu trực tiếp để bộ phận pháp lý ra tay với một người bình thường thì chắc chắn sẽ gây dư luận xấu. Nên họ đã đi đường vòng, mua chuộc Trương Tường. Mà nếu ngay cả Trương Tường ra tay vẫn thất bại, vậy chẳng phải càng chứng minh là nhà họ Kỷ thắng một cách minh bạch, chính đáng hay sao?"
Hạ Phong gật đầu, giọng nghiêm túc:
"Đúng, tôi cũng nghi ngờ luật sư Trương Tường có thể đã cố tình làm sai. Nhưng ông ta nổi tiếng trong giới luật sư, gần như không ai từng nghi ngờ năng lực cả. Vậy nên mọi người đều bỏ qua chuyện đó, đến tận bây giờ cũng không ai nhắc lại."
Kỷ Hòa hỏi:
"Có cách nào điều tra tài chính của Trương Tường không?"
Hạ Phong lắc đầu:
"Chúng tôi không thể làm vậy, vì không phải cơ quan điều tra, không có quyền truy cập vào những thông tin đó."
"Nhưng linh cảm của tôi nói rằng, chắc chắn giữa nhà họ Kỷ và Trương Tường có một mối liên hệ mờ ám nào đó. Nếu có thể tìm ra bằng chứng, thì việc lật đổ nhà họ Kỷ cũng không quá khó."
Kỷ Hòa gật đầu, cô cũng đồng tình với nhận định đó.
Cô nói:
"Cảm ơn anh. Những việc sau này, tôi sẽ tự tính toán thêm."
Nói rồi, cô cúp máy.
Tối hôm đó.
Sau khi xem xong bộ phim, tim Lâm Nại đập thình thịch.
Cô ấy đã cố tình chọn suất chiếu tối muộn, đến khi phim kết thúc thì cũng đã hơn 10 giờ đêm.
Cô khoác tay chàng trai, giọng điệu đầy ẩn ý:
"Anh yêu à, trường em 11 rưỡi là đóng cổng rồi, giờ chắc không về kịp nữa đâu..."
Ý của cô ấy đã quá rõ ràng rồi.
Cô muốn được qua đêm cùng người mình thích.
Ở cái tuổi này, hormone dễ bùng phát, đôi mắt Lâm Nại sáng long lanh, ánh nhìn như đang viết lên từng dòng mong muốn mãnh liệt.
Cô ấy không tin, với một lời mời như thế, lại còn từ một cô gái như cô, mà chàng trai trẻ đang yêu có thể thản nhiên từ chối.
Thực ra, cô ấy đã nhiều lần ám chỉ rồi. Nhưng không hiểu sao, đối phương lại chẳng hề nhạy bén. Thậm chí, những cử chỉ đơn giản như nắm tay hay ôm nhẹ cũng hiếm hoi đến lạ.
Nhưng mà, đã thích một người, ai mà không muốn lại gần họ chứ?
Ít nhất thì Lâm Nại rất muốn ở gần người ấy.
Con gái thường kín đáo, nên cô mới chọn suất phim khuya như vậy.
Cô nghĩ, nói đến mức này rồi, dù có ngây thơ mấy cũng phải hiểu ra ý đồ của cô chứ.
Không ngờ, chàng trai lại ngước mắt nhìn cô, thản nhiên nói:
"Nếu không kịp về, vậy để anh đặt phòng cho em."
Lâm Nại sững người.
Giọng điệu của anh ta...
"Anh không định ở lại với em sao?" Cô giả vờ nũng nịu, "Em sợ bóng tối, không dám ở một mình đâu."
Chàng trai đáp tỉnh bơ:
"Nếu em sợ, thì buổi tối có thể gọi điện cho anh."
Lâm Nại: "..."
Rốt cuộc đây là kiểu trai thẳng đơ gì vậy trời?!
Cô tức đến sắp phát điên. Cô dậm chân, giọng giận dỗi:
"Được rồi! Em sẽ không sợ đâu, cũng sẽ không gọi cho anh. Cũng không cần anh đặt phòng giúp, em tự đặt được!"
Nói xong, cô quay người bỏ chạy.
Chỉ còn lại chàng trai đứng lặng im giữa ánh đèn đường, cái bóng của anh đổ dài trên mặt đất.
Nếu Lâm Nại vẫn còn ở đó, cô sẽ nhận ra một điều rất kỳ lạ —
Rõ ràng chỉ có một người đang đứng, nhưng lại vang lên tiếng cười khúc khích của một cô gái.
"Anh à, hình như mối tình vừa chớm nở của anh sắp tiêu tan rồi đấy."
Chàng trai điềm tĩnh trả lời:
"Đừng nói linh tinh, anh vốn chưa từng ở bên cô ấy, sao gọi là tình yêu được."
"Nhưng mà anh cũng có chút thích cô ấy đúng không? Nếu không thì sao lại đồng ý đi xem phim với người ta?" Cô gái cười, "Anh biết mà, trên đời này không ai hiểu anh bằng em."
Anh ngẩn người một lúc, rồi khẽ cười bất lực:
"Ừ, em nói đúng."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!