Không nói thêm với Kỷ Mặc lời nào, Kỷ Hòa quay người rời khỏi biệt thự, đi thẳng đến đạo quán.
Từ xa, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào vang lên. Một nhóm người giống như công nhân đang tụ tập trước đạo quán, sẵn sàng thi hành nhiệm vụ phá dỡ. Những dân làng mà cô từng gặp trước đó cũng có mặt, lần này họ còn phẫn nộ hơn cả trước.
"Sao lại làm như vậy? Là lệnh của tổng giám đốc Kỷ sao? Tổng giám đốc Kỷ đúng là điên rồi!"
"Anh ta làm vậy sẽ gây họa cho cả làng này!"
"Nhà họ Kỷ đúng là vô liêm sỉ đến cùng cực! Không sợ báo ứng à?!"
Giữa đám đông hỗn loạn, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác lông xanh đậm bị dân làng xô đẩy tới trước. Mặt ông ta bầm tím, một mắt sưng vù như vừa bị đánh.
Kỷ Hòa bước nhanh tới, cau mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
May mắn là dù giận dữ, dân làng vẫn không trút sự tức giận lên người cô – người duy nhất trong nhà họ Kỷ khiến họ còn chút thiện cảm.
Một người trong nhóm lên tiếng, giọng đầy phẫn nộ:
"Nhà họ Kỷ thật sự quá đê tiện, đê tiện đến mức vượt xa tưởng tượng của chúng tôi..."
"Trước đây, để ngăn họ lén phá dỡ đạo quán, chúng tôi đã cử người canh giữ ngày đêm, chỉ cần có chuyện gì bất thường là lập tức báo cho cả làng."
"Cách làm đó chắc chắn là 'vạn vô nhất thất', nhưng kết quả thì sao? Nhà họ Kỷ lại dùng tiền mua chuộc chính người trong làng!"
"Đáng hận hơn là... trong chúng tôi lại có kẻ phản bội!"
Người dân giận dữ đẩy người đàn ông trung niên mặc áo xanh đậm ra trước mặt mọi người.
Ánh mắt ông ta dao động, không dám nhìn ai thẳng thắn. Miệng thì lẩm bẩm điều gì đó, giọng nhỏ đến mức khó nghe.
Một người dân làng trừng mắt, mắng lớn:
"Điêu Lỗi, con người mày còn gì ghê tởm hơn không? Cả làng đang dốc sức ngăn cản nhà họ Kỷ, còn mày thì sao? Lại quay lưng bán đứng tụi tao!"
"Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi..." – Điêu Lỗi cúi đầu, rút cổ lại như thể muốn trốn khỏi ánh mắt của cả đám đông – "Tôi... tôi không còn cách nào khác..."
"Cái gì mà không có cách nào? Chẳng qua là tổng giám đốc Kỷ cho mày quá nhiều tiền, mày không cưỡng lại nổi cám dỗ thôi!!"
"Không phải như vậy..." – Giọng ông ta nhỏ dần – "Tôi thật sự... thật sự không còn lựa chọn nào khác. Con trai tôi sắp nhập học, nhà trường liên tục thúc giục đóng học phí... Nhưng tôi thật sự không có đủ tiền..."
Ông ta ngồi xổm xuống, thân hình cao lớn co rúm lại thành một khối.
"Vợ tôi bị ung thư, đang nằm liệt giường, mỗi lần hóa trị đều tốn rất nhiều tiền. Tổng giám đốc Kỷ đưa quá nhiều, tôi... tôi không thể không động lòng... Chỉ cần có số tiền đó, gia đình tôi sẽ bớt khổ."
Lời ông ta vừa dứt, đám đông lập tức im lặng. Những người vừa gào to nhất cũng từ từ hạ giọng.
Một lúc sau, có người lên tiếng, chậm rãi nhưng không giấu được thất vọng:
"Chúng tôi không nói nhà anh không khổ, nhưng ai ở đây mà không có khó khăn riêng? Vì tiền mà bán đứng cả làng, anh không thấy mình sai sao?"
Dù vậy, trách móc thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Sự thật đã xảy ra.
Sau khi nhận tiền của nhà họ Kỷ, đến lượt Điêu Lỗi trực ban, ông ta đã không hề thông báo cho dân làng biết chuyện công ty bí mật đưa người đến chuẩn bị phá bỏ đạo quán. Khi họ phát hiện ra, mọi chuyện đã quá muộn.
Tiếng máy xúc gầm rú vang lên, bụi cát tung mù mịt. Từng pho tượng lần lượt đổ xuống, nứt vỡ trên mặt đất.
Dân làng đau lòng, chỉ biết trơ mắt nhìn. Nhưng Kỷ Hòa thì lại khác. Ánh mắt cô dừng lại đầy nghiêm trọng trên những pho tượng bị đập nát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!