Cánh cửa nhanh chóng mở ra, gương mặt quen thuộc của dì Trần hiện ra sau khe cửa.
"A Dung, cuối cùng con cũng về rồi."
Ngân Hồ khựng lại một chút. Đã bao lâu rồi không ai gọi cô bằng cái tên này?
"Mau vào đi con. Đã mấy năm rồi con chưa về thăm nhà? Làm công việc gì mà bận rộn đến mức không thể ghé về một lần?"
Ngân Hồ gượng cười, đáp:
"Công việc của con khá đặc thù và mang tính bảo mật cao, nên không thể thường xuyên về nhà như trước được."
Dì Trần chép miệng:
"À, bảo mật à? Vậy chắc là quan trọng lắm! Con trai dì Thẩm hàng xóm cũng làm ở ngành hàng không vũ trụ, cũng bảo mật đủ điều. Xem ra công việc của hai đứa đều rất vất vả."
Ngân Hồ chỉ cười, nhưng nụ cười cô cứng đờ:
"Dì à, khó khăn lắm con mới về nhà được một lần, đừng nói chuyện công việc nữa. Con có mang ít quà cho dì, không biết dì có thích không."
Cô mang theo rất nhiều thứ — toàn là đồ mà người lớn tuổi hay cần: thực phẩm chức năng, ghế massage, quần áo, giày dép...
Dì Trần cảm động nhìn đống quà, giọng nghẹn ngào:
"Trời đất ơi, đến được là quý rồi, còn mang theo lắm đồ thế này... Con thật có lòng..."
Nói đến đây, giọng dì nhỏ dần.
Ngân Hồ ngạc nhiên:
"Dì... sao dì lại khóc?"
Cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy dì Trần lén lau nước mắt.
"Không có gì đâu. Dì đi hâm nóng ít đồ ăn, chúng ta cùng ăn cơm nhé."
Cô không ngờ rằng, đây có lẽ sẽ là bữa cơm cuối cùng hai người được ăn cùng nhau.
Dì Trần bày biện mấy món vừa hâm nóng lên bàn: thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, trứng chiên hẹ, canh sườn hầm bí đao... toàn là những món mang hương vị gia đình, mà Ngân Hồ đã từng yêu thích khi còn bé.
Cảm thấy ngại vì ngồi không, Ngân Hồ nhanh chóng đứng dậy phụ dì dọn bàn.
"Con còn nhớ hồi nhỏ, món mà con thích nhất chính là canh sườn hầm bí đao của dì..."
Cô vừa nói, vừa cười. Nhưng nụ cười vụt tắt khi cô nhìn ra cửa.
Kỷ Hòa và Yến Lâm đang đứng đó. Hai người quen thuộc, trong một khoảnh khắc khiến thời gian như ngưng đọng.
Cả ba người đối diện nhau, không ai nói gì. Không cần hỏi làm sao họ biết cô ở đây — chỉ nhìn ánh mắt dì Trần vừa lảng tránh, Ngân Hồ đã hiểu tất cả.
Hóa ra... là như vậy.
Những giọt nước mắt vừa nãy của dì Trần, không phải vì cảm động. Mà là vì day dứt. Vì phản bội.
"Tại sao?" – Giọng Ngân Hồ khản đặc. Câu hỏi thốt ra như xé toạc một khoảng trống trong lồng ngực cô.
Cô không sợ người lạ tìm đến với ý đồ xấu, nhưng cô sợ nhất là bị chính người thân cận phản bội.
Dì Trần bật khóc nức nở.
"Con còn hỏi dì tại sao được sao? A Dung à... Những năm qua con sống ngoài kia rốt cuộc là đã làm những gì? Dì vẫn nghĩ con bận công việc, không thể về. Nhưng giờ thì cảnh sát đã tìm đến tận nhà!"
"Dì không có con cái. Dì luôn xem con như con gái mình. Dì không thể nào đứng nhìn con tiếp tục như vậy nữa..."
"Quay đầu lại đi con. Đừng đi thêm vào con đường này. Khi con ra tù, dì sẽ chờ. Chúng ta vẫn có thể sống một cuộc đời bình thường..."
Ngân Hồ nhìn dì, ánh mắt tối sầm lại.
Một lúc sau, cô nở một nụ cười cay đắng.
"Dì không hiểu đâu. Con... không còn đường lui nữa rồi."
"Nhưng con cũng không hối hận. Cho dù có quay lại từ đầu, con vẫn sẽ làm như vậy. Mãi mãi sẽ không hối hận."
Dì Trần tuyệt vọng lắc đầu:
"Đến nước này rồi, con vẫn không nhận ra mình sai sao?"
Ngân Hồ siết chặt tay, từng chữ bật ra từ kẽ răng:
"Con không sai."
Cô tránh ánh mắt đầy thất vọng của dì Trần, rồi quay sang Kỷ Hòa và Yến Lâm.
"Các người bắt tôi đi đi."
"Nhưng đừng tưởng các người thắng. Tôi không phải là kẻ thua cuộc. Các người cũng chẳng phải chính nghĩa gì hết. Cái Cục Điều tra hiện tượng siêu nhiên mà các người tự hào, hóa ra cũng dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Còn kéo cả dì Trần vào để lừa tôi xuất hiện. Xem ra, tôi đã đánh giá các người quá cao rồi."
Yến Lâm lạnh nhạt đáp:
"Ít nhất, mục tiêu của bọn tôi vẫn là chính nghĩa. Dù phải dùng thủ đoạn, cũng đáng."