"Mục tiêu lần này của tôi là một bộ đồ cưới. Quá trình đột nhập vào phòng triển lãm diễn ra suôn sẻ đến không ngờ. Nhưng khi đến trước tủ trưng bày, tôi mới phát hiện ra bộ đồ cưới đã biến mất. Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra." Hoa Vô Ngân vừa nói, vừa sờ mũi tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ngân Hồ nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó hỏi: "Không chừng có người đoán được anh định ra tay nên đã giấu bộ đồ cưới đi trước rồi?"
Hoa Vô Ngân lắc đầu ngay lập tức, giọng chắc nịch: "Không thể nào. Mục tiêu lần này chỉ có tôi và người thuê biết. Ngoài chúng tôi ra, không ai có thể biết được."
"Vậy... chẳng lẽ có người còn ra tay nhanh hơn cả anh?" Ngân Hồ nhíu mày.
Hoa Vô Ngân nhún vai, ánh mắt có phần bất cần: "Không biết nữa. Dù sao thì cũng đi công cốc một chuyến, coi như tôi xui. Tâm trạng đang cực kỳ tệ hại đây. Nhưng nếu cô – một người xinh đẹp như Ngân Hồ – chịu xuống lầu uống với tôi một ly, có lẽ tôi sẽ khá hơn nhiều đấy."
Nói rồi, anh ta nhếch môi cười, ánh mắt nửa đùa nửa thật.
Hoa Vô Ngân vốn nổi danh là người phong lưu, ăn nói khéo léo, lại mang khí chất có phần phóng đãng. Nhưng Ngân Hồ đã quá quen với kiểu tán tỉnh này, cô chẳng buồn để tâm, chỉ khẽ nhếch môi cười như gió thoảng.
Chưa kịp đáp lời, thì từ phía sau đã vang lên một giọng nói trầm ổn nhưng không thiếu phần nghiêm khắc:
"Hoa Vô Ngân, xem ra cậu vẫn chưa đủ bận. Còn dư thời gian để tán tỉnh phụ nữ nữa cơ à?"
Giọng nói đó thuộc về Chu tiên sinh.
Ông ta ngồi trên xe lăn, dáng vẻ bình thản nhưng toát ra khí chất uy nghiêm và quý phái khiến người đối diện không dám xem thường. Dù đôi chân không thể đi lại, nhưng ánh mắt của ông vẫn sắc bén như xưa, như nhìn thấu tâm can người khác.
Ánh mắt ông dừng lại trên người Hoa Vô Ngân, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến Hoa Vô Ngân thu liễm ngay thái độ phóng túng ban nãy.
"Ôi chà, ngài Chu! Tôi chỉ nói đùa chút thôi mà. Với lại ngài không thể thiên vị như vậy được. Mấy hôm trước tôi với Hồng Nhật còn ra ngoài chơi, ngài cũng đâu nói gì. Giờ tôi mới chỉ mời Ngân Hồ một ly, ngài đã nhắc nhở rồi sao?"
Ngài Chu bình thản nói: "Cô ấy hiện tại có việc, không thể uống rượu cùng cậu được."
Hoa Vô Ngân nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối: "Thôi được rồi... Bỏ lỡ cơ hội uống rượu với một người đẹp trai như tôi, đúng là đáng tiếc. Mà Ngân Hồ, cô nhận nhiệm vụ rồi à?"
Ngân Hồ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: "Không, chỉ là chút chuyện riêng thôi."
Hoa Vô Ngân cũng không hỏi thêm. Bọn họ đều hiểu quy tắc bất thành văn trong giới – không ai hỏi quá sâu về quá khứ hay chuyện riêng của người khác. Mỗi người đều mang trong mình những bí mật không muốn bị động chạm tới.
Ngân Hồ mỉm cười, khẽ gật đầu với Hoa Vô Ngân: "Tôi đi đây."
Anh ta vẫy tay: "Đi đi, cẩn thận đấy."
Ngài Chu cũng nhẹ giọng dặn: "Chú ý an toàn."
Ngân Hồ khẽ đáp: "Vâng."
Ra đến bên ngoài, mái tóc vàng xoăn của cô nổi bật dưới ánh đèn đường. Do dự một chút, cô lấy mũ và khẩu trang ra, cẩn thận che kín mặt.
Đã bao nhiêu năm rồi... cô vẫn luôn sống trong bóng tối, không thể để người khác nhìn thấy gương mặt thật của mình, kể cả khi đi gặp lại người thân thiết. Cô không dám – cũng không muốn – đem theo tai họa cho những người mình yêu quý.
Trong nhiều năm qua, cô cắt đứt liên lạc với hầu hết mọi người. Cô hiểu rằng, chỉ cần dính líu đến cô, họ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng ba ngày trước, cô nhận được một cuộc điện thoại mà cô không thể làm ngơ.
Người gọi là dì Trần – một người phụ nữ tốt bụng từng chăm sóc cô lúc còn ở trại trẻ mồ côi. Chính dì là người đầu tiên khiến trái tim lạnh lẽo của cô cảm nhận được sự ấm áp.
Lúc chưa bị cuộc sống cuốn đi quá xa, cô thỉnh thoảng vẫn về thăm dì. Nhưng càng về sau, các nhiệm vụ càng nguy hiểm, kẻ thù càng nhiều, cô đành phải hạn chế tối đa mọi tiếp xúc.
Dì Trần vẫn luôn hiểu và chưa bao giờ trách móc cô.
Nhưng lần này, dì gọi và nói: "Sắp đến sinh nhật bảy mươi của dì rồi. Dì không có con cháu gì, dì rất nhớ cháu. Dì hy vọng cháu có thể về vào ngày đó, chỉ một lần thôi cũng được."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!