Thường Toàn lau mồ hôi, vừa thở vừa lúng túng nói:
"Xin lỗi, xin lỗi vì đã thất lễ. Nhưng chuyện để cô tạm thời ở đây thật sự có lý do chính đáng. Bởi vì chúng tôi không thể xác định được thân phận của cô... Có một tên trộm đang lẩn trốn, suýt chút nữa đã lấy trộm cô đi mất."
Cô gái trong bộ đồ cưới ngơ ngác, không hoàn toàn hiểu hết những gì ông nói. Nhưng thực ra, những chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Cô vốn chỉ là một món đồ cổ, được sinh ra từ cảm xúc yêu – hận – vui – buồn của con người. Những ân oán, tranh đoạt của thế gian... nào có liên quan đến một vật như cô?
Cô im lặng đi theo sau Thường Gia Ngôn, bước ra ngoài phòng triển lãm.
Cuối cùng, cô cũng được đường đường chính chính đặt chân lên mảnh đất quê hương mà mình từng thuộc về.
Ngồi trong chiếc xe đưa đón lao vun vút giữa dòng xe cộ tấp nập, cô gái đồ cưới dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời sáng trong, các tòa nhà cao tầng sừng sững chen chúc nhau. Mọi thứ đều quá đỗi xa lạ so với ký ức mơ hồ còn sót lại trong tâm trí cô.
Những người qua lại trên đường mặc những bộ quần áo hiện đại, nhanh nhẹn và rộn ràng. Không khí lễ Giáng Sinh đang đến gần khiến ai cũng mang vẻ mặt tươi vui, lâu lâu còn bật ra vài câu trò chuyện thân mật với người đi bên cạnh.
Đất nước này đã thái bình. Không còn chiến tranh, không còn loạn lạc. Và càng không còn những kẻ xâm lược tóc vàng, mắt xanh năm xưa.
Cảm xúc trong lòng cô thật khó tả. Ánh mắt lặng lẽ, khóe môi khẽ cong lên.
Dù số phận của cô ra sao, dù cô không còn là con người, thì ít nhất... những tháng ngày đau thương đó cũng sẽ không bao giờ lặp lại trên mảnh đất này nữa.
Trong khi đó, ở phòng triển lãm, Kỷ Hòa và Thường Toàn vẫn chưa rời đi.
Dù biết rằng Hoa Vô Ngân không trộm được gì, trong lòng Thường Toàn vẫn cảm thấy tiếc nuối khó tả.
Ông nhấp một ngụm trà, rồi nghiến răng, lẩm bẩm như để trút giận:
"Hoa Vô Ngân thật to gan! Lại dám xuất hiện ngay trước mặt tôi rồi thản nhiên bỏ đi! Không phải là khiêu khích thì là gì chứ?"
Kỷ Hòa bật cười, nhẹ giọng an ủi:
"Dù sao thì hắn cũng là một tên trộm đã lẩn trốn bao năm, tung tích như ma quỷ. Nếu dễ bắt đến thế thì chẳng phải đã bị tóm từ lâu rồi sao?"
"Biết là vậy," Thường Toàn hừ một tiếng đầy bất mãn, "Nhưng tôi sống đến từng tuổi này rồi, cũng không còn chuyện gì hứng thú hơn nữa... Trước khi nhắm mắt, tôi nhất định phải tự tay tống cái tên khốn đó vào tù!"
Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, ông nói tiếp:
"À, tôi sẽ bảo người liên lạc với ông chủ nước Y kia, hỏi thử xem ông ta có đồng ý bán lại bộ đồ cưới đó không. Nếu nằm trong khả năng tài chính của nhà họ Thường, tôi sẽ mua."
Kỷ Hòa sững người:
"Ông định sưu tầm nó à?"
"Không," Thường Toàn lắc đầu, ánh mắt trở nên sâu xa. "Không phải vì sưu tầm. Bộ đồ cưới đó vốn không phải của nước Y. Tôi không thể để một bảo vật như vậy tiếp tục nằm trong tay bọn họ. Đã bao năm qua, những món đồ quý giá như vậy đều bị cướp đi, giờ thì đến lúc trả lại cho đất nước rồi."
"Vậy nếu mua được, tôi sẽ trao nó cho quốc gia."
Kỷ Hòa nhìn ông, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
"Thường lão cũng có tầm nhìn xa đấy chứ."
"Dĩ nhiên rồi!" Thường Toàn cười khà khà, vuốt râu đầy đắc ý. "Dù sao tôi cũng là Phó Chủ tịch Hiệp hội Đạo giáo, không thể làm mất mặt chứ. Phải làm gương cho người khác nữa!"
Cùng lúc đó, trên đường phố đông đúc, một người đàn ông khoác chiếc áo đen đang đi rất nhanh.
Anh ta có mái tóc dài, gương mặt sắc nét với làn da trắng một cách kỳ lạ.
Dưới ánh đèn đường, nét mặt anh ta lạnh như băng, hoàn toàn không bận tâm đến những cô gái đang nồng nhiệt vẫy gọi.
Anh bước thẳng tới cửa quán bar có tên là Thần Sắc, rồi không chút do dự đi lên tầng sáu – tầng cao nhất, nơi an ninh nghiêm ngặt và không ai được phép vào nếu không có lời mời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!