Tên trộm khét tiếng Hoa Vô Ngân, với khả năng cải trang thiên tài, thì việc giả thành một cô gái chẳng khác gì trò đùa với anh ta.
Khi bị ánh mắt dò xét của Thường Toàn khóa chặt, cô gái mặc váy đỏ hơi rụt người lại, nét mặt lộ vẻ ngơ ngác và bối rối.
Thường Toàn hắng giọng, nghiêm túc hỏi:
"Cô gái, cô vào đây bằng cách nào?"
Cô gái cúi đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Tôi... tôi cũng không rõ. Khi mở mắt ra thì đã thấy mình ở đây rồi."
Thường Toàn cau mày:
"Cô có biết đây là nơi nào không?"
Cô gái lắc đầu, nói nhỏ:
"Nơi này rất lạ, tôi chưa từng thấy qua. Những thứ các người dùng, tôi cũng chẳng biết là gì, lại càng không hiểu vì sao tôi bị đưa đến đây... Nếu tôi không phạm lỗi gì, làm ơn hãy thả tôi đi, được không?"
Càng nghe, Thường Toàn lại càng cảm thấy nghi ngờ. Nhân viên không nói sai, quả thực đầu óc cô gái này có vẻ không tỉnh táo... nhưng rất có thể là đang giả vờ!
Một người bình thường sao có thể lọt vào triển lãm với hệ thống bảo an nghiêm ngặt như vậy? Hơn nữa, cô ta còn không biết chứng minh nhân dân là gì – chẳng lẽ vì không có nên sợ bị phát hiện?
Ông ta càng nghĩ, lại càng chắc chắn cô gái này không đơn giản.
Ông khẽ xoa tay, giọng nói lịch sự nhưng đầy ẩn ý:
"Cô gái, gần đây chúng tôi đang truy bắt một tên trộm. Hắn ta rất giỏi hóa trang, có thể biến thành bất kỳ ai.
Do cô không thể chứng minh được thân phận, nên có lẽ... cô cần phải chứng minh rằng mình không phải là hắn cải trang."
Cô gái trong bộ váy đỏ ngây người, lắp bắp:
"...Hả?"
Đây rõ ràng là một tình huống mà người bình thường cả đời cũng không nghĩ đến. Cô gái im lặng vài giây, rồi bất ngờ giơ tay lên, mạnh mẽ chà xát gương mặt của mình, như để chứng minh không có mặt nạ.
Cùng lúc đó, ở phía xa trong phòng triển lãm, Thường Gia Ngôn – cháu trai của Thường Toàn – đang ngồi gác chân chơi game trên điện thoại, hoàn toàn không để tâm đến xung quanh.
Bỗng dưng, Thường Toàn hùng hổ bước tới, lớn tiếng quát:
"Thằng nhóc thối! Mày còn ở đây mà chơi game à?! Hoa Vô Ngân... là Hoa Vô Ngân đấy!"
Thường Gia Ngôn giật mình, tay run làm rơi cả điện thoại:
"Hả? Gì cơ?!"
Nghe đến cái tên đó, anh lập tức đứng bật dậy, mặt tái xanh:
"Hoa Vô Ngân thực sự xuất hiện à?"
Thường Toàn gật đầu, giọng chắc nịch:
"Tất nhiên rồi! Hắn ta đã giả thành một cô gái, khi bị phát hiện thì đã nhanh chóng chạy lên tầng hai. Nhưng không sao, ta đã ra lệnh phong tỏa toàn bộ các lối ra ở tầng hai. Hôm nay, đến cả một con ruồi cũng đừng mong thoát!"
Thường Gia Ngôn gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu. Mới một lúc thôi mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện?
Thường Toàn không để anh có thời gian nghĩ ngợi, tiếp tục ra lệnh:
"Không thể dựa vào mỗi mày được. Tất cả những người còn lại, theo tôi xuống tầng hai. Hoa Vô Ngân nhất định đang ở đó, tuyệt đối không được để hắn thoát!"
Thường Gia Ngôn vừa định lên tiếng xin được ở lại thì đã bị ông nội cắt lời:
"Mày cũng phải đi!"
Anh ngơ ngác:
"...Hả?"
Mới nãy còn bị ghét bỏ bảo ở lại, giờ đột nhiên bị kéo theo, đúng là xoay như chong chóng. Nhưng thời gian gấp rút, anh không dám hỏi gì thêm, chỉ biết vội vàng chạy theo đoàn người đang hướng xuống tầng hai.
Có vài nhân viên lên tiếng:
"Ông Thường, chúng ta đều đi xuống hết ạ? Tầng một và tầng ba vẫn đang trưng bày rất nhiều báu vật, chưa kể hộp trang sức quý giá của ông cũng đang ở tầng ba. Nếu như Hoa Vô Ngân chuyển hướng..."
Thường Toàn quả quyết ngắt lời:
"Không thể nào! Hoa Vô Ngân hiện đang ở tầng hai, tất cả các lối ra đều bị khóa chặt. Hắn không có đường để quay lại tầng ba. Mau theo tôi!"
Khi mệnh lệnh được ban ra, không ai dám phản đối. Cả đoàn nhanh chóng di chuyển xuống tầng hai.
Thường Gia Ngôn đi trước dẫn đường, bởi anh biết ông nội khó di chuyển nhanh, nên phải tranh thủ đến nơi trước để hỗ trợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!