Thịnh Diệp rùng mình, giọng nói cũng trở nên lắp bắp:
“Thật... thật sao?”
Dù đã trải qua bao chuyện, nhưng trong lòng anh vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ Lục Lộc. Vẫn còn lưu luyến, vẫn còn thương xót. Nhưng thực tế thì sao? Lục Lộc giờ đây đã không còn là con người nữa. Trong đầu cô ta chỉ có một điều duy nhất: bắt Thịnh Diệp thực hiện lời hứa sinh tử kia, kéo anh xuống dưới để "cùng nhau mãi mãi".
Thịnh Diệp như người chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng. Anh vội nắm lấy tay áo Kỷ Hòa, giọng nói run rẩy đầy tuyệt vọng:
“Cô Kỷ Hòa, giờ tôi phải làm sao đây?... Tôi thực sự không muốn chết.”
Kỷ Hòa suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh nói:
“Vì đó là lời hứa của cậu, nên nhất định phải có một cách để thực hiện. Nếu không, cô ấy sẽ mãi bám lấy cậu không buông. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu phải chết thật. Có một cách… Cậu hãy tìm người làm đồ mã, đặt làm một người giấy có ngoại hình giống cậu. Ghi sinh thần bát tự của cậu lên đó rồi đốt trước mộ Lục Lộc. Để người giấy đó ‘thay cậu’ xuống dưới.”
Thịnh Diệp chần chừ:
“Làm vậy… có quá đáng không? Với lại, người cô ấy muốn là tôi thật sự, chứ không phải là một hình nhân bằng giấy. Như vậy có tác dụng không?”
Kỷ Hòa nhướng mày, giọng chắc nịch:
“Tại sao lại không? Từ xưa đến nay, người sống cúng người chết đều dùng đồ mã bằng giấy. Đốt xe, đốt nhà, đốt cả vàng bạc để người âm có thể sử dụng. Vậy thì đốt một người giấy giống cậu để ‘cùng đi’ với cô ta chẳng phải cũng hợp lý sao?”
Thịnh Diệp ngẩn ra. Càng nghĩ càng thấy lời Kỷ Hòa nói cũng có lý.
Kỷ Hòa nhớ ra một tiệm đồ mã mà mình từng ghé qua, liền hỏi:
“Tôi biết một cửa tiệm làm rất tốt. Cậu có muốn tôi giới thiệu không?”
Đôi mắt Thịnh Diệp lập tức sáng lên như được cứu sống:
“Muốn, muốn chứ! Giới thiệu cho tôi đi!”
Anh vừa nói vừa cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể chưa hồi phục, một cơn đau nhói lập tức truyền từ lưng lên khiến anh không khỏi kêu to:
“Ai da! Đau quá!”
Kiều Lê đứng cạnh chỉ biết khoanh tay lắc đầu bất lực:
“… Thật hết nói nổi.”
Cô bước lại gần, ngồi xuống bên giường rồi nói:
“Thôi được rồi, cậu cứ nằm yên đó đi. Tôi sẽ ghi lại địa chỉ, lát nữa sẽ ghé qua tiệm thay cậu.”
Thịnh Diệp cười tít mắt, nịnh hót ngay lập tức:
“Chị Kiều Lê, em biết mà! Chị là người tốt nhất với em luôn đó!”
Kiều Lê nghiêm mặt lại, giọng bỗng trầm xuống:
“Nhưng lần này chị nói thật, Thịnh Diệp... Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện tự tử nữa. Cuộc sống không phải của riêng cậu. Hãy nghĩ đến gia đình, bạn bè, cả những người yêu thương cậu ngoài kia. Họ sẽ đau lòng biết chừng nào nếu chuyện đó thực sự xảy ra.”
Nụ cười trên môi Thịnh Diệp dần tắt. Sau vài giây im lặng, anh chậm rãi gật đầu:
“Em hiểu rồi. Em hứa…”
Anh đã từng nghĩ rằng cái chết là cách giải thoát.
Nhưng chỉ khi cận kề với cái chết, anh mới thực sự hiểu ra: Mình chưa từng sẵn sàng từ bỏ cuộc sống. Mình muốn sống, sống một cách đúng nghĩa.
Sau khi vượt qua ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, Thịnh Diệp cuối cùng cũng ngộ ra một điều:
Đời người chỉ có một lần. Đừng làm chuyện dại dột chỉ vì phút yếu lòng.
Vào cuối tháng, một cuộc triển lãm lớn do nhiều gia tộc giàu có phối hợp tổ chức đã chính thức khai mạc. Trong số đó, gia tộc họ Thường là đơn vị dẫn đầu.
Một trong những vật phẩm được chú ý nhất chính là bảo vật nổi tiếng của nhà họ Thường – chiếc rương trang sức được đồn đoán là nơi cất giữ chiếc đầu của một hoàng hậu thời xưa.
Tất nhiên, tin tức chấn động này không phải ngẫu nhiên rò rỉ ra ngoài. Tất cả là do chính gia tộc họ Thường cố tình tung tin để thu hút sự chú ý của một người – tên trộm khét tiếng Hoa Vô Ngân.
Tại sảnh chính của triển lãm, Thường lão – người đứng đầu gia tộc – chống gậy, hai mắt mở to như chuông đồng, cất giọng đầy quyết đoán:
“Tôi đã cho người lắp đặt năm tầng an ninh trong phòng triển lãm. Đừng nói là Hoa Vô Ngân, cho dù chỉ là một con ruồi bay gần cái hộp cũng không sống nổi!”
Ông vừa dứt lời, sắc mặt liền sa sầm khi nhớ đến những vụ trộm táo tợn mà Hoa Vô Ngân từng gây ra. Ông nghiến răng, ánh mắt như muốn xé xác đối phương ra trăm mảnh.
Thường Gia Ngôn – cháu trai của ông – đứng cạnh khẽ kéo tay ông, lo lắng nói:
“Ông ơi… ông đừng kích động quá. Ông lại trật lưng bây giờ.”