"Không phải do tổng giám đốc Lục..." – Thịnh Diệp cúi đầu, ánh mắt u tối, sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi, quầng thâm dưới mắt đậm như mực, giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào.
"Không hiểu có phải vì em đã từng bước qua cửa tử hay không, mà mấy đêm nay, cứ hễ nhắm mắt lại là em lại mơ thấy Lục Lộc... Mặt cô ấy bê bết máu, nhưng vẫn cười với em."
"Rồi em giật mình tỉnh dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Em không dám ngủ nữa. Em cảm thấy... mình sẽ mãi nợ cô ấy."
Kiều Lê khẽ thở dài, ánh mắt trầm xuống: "Tôi hiểu. Cậu đã từng chấp nhận chết cùng cô ấy, ít nhất tình cảm đó là thật lòng."
Câu chuyện điên rồ này, ai nghe cũng thấy bất ổn, nhưng tình cảm giữa hai người họ thì không thể phủ nhận là sâu đậm. Không ai có thể nghi ngờ chuyện Thịnh Diệp yêu Lục Lộc thật sự.
Một tình yêu cuồng si, sống chết có nhau. Ngay cả đất trời cũng phải rưng rưng.
Trong lúc Kiều Lê đang trò chuyện cùng Thịnh Diệp thì Kỷ Hòa đứng một bên, yên lặng quan sát.
Từ góc nhìn của Kiều Lê, chỉ có một Thịnh Diệp đang ngồi bệt trên giường bệnh, mặc đồ bệnh nhân, gầy gò và tiều tụy, ánh mắt chứa đầy u uẩn.
Nhưng từ góc nhìn của Kỷ Hòa…
Cô thấy một nữ quỷ với làn da xám ngoét, khuôn mặt lạnh băng, ngồi ngay sau lưng Thịnh Diệp. Cô ta vươn cánh tay trắng toát ôm chặt lấy cổ anh, thỉnh thoảng lại ghé sát vào tai thì thầm gì đó với ánh mắt đầy oán hận.
Kỷ Hòa nhíu mày. Đó chẳng phải Lục Lộc sao?
Quả đúng là tình yêu khắc cốt ghi tâm. Đến cả khi đã chết, Lục Lộc vẫn không chịu rời xa Thịnh Diệp. Nhưng vấn đề là… nếu cứ để như vậy, Thịnh Diệp sớm muộn gì cũng bị kéo đi theo.
Giọng Kỷ Hòa vang lên bình thản: "Có khi nào... lý do cậu mơ thấy Lục Lộc mỗi đêm là vì cô ấy không muốn cậu quên cô ấy không?"
Nghe vậy, Thịnh Diệp giật mình, mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại.
Nhưng Kỷ Hòa nhanh chóng giơ tay ngăn anh nói thêm điều gì xúc động: "Cậu đừng vội cảm động. Cô ấy không phải muốn được nhớ tới. Cô ấy muốn cậu cùng xuống dưới bầu bạn với cô ta kia kìa."
"…Hả?" – Thịnh Diệp gần như há hốc miệng.
Kỷ Hòa liếc sang phía sau anh, nơi Lục Lộc vẫn đang ngồi.
Lúc này, cô đã thi triển phép cách âm, chỉ ba người họ nghe được những lời cô nói, còn hồn ma phía sau thì không hay biết gì cả.
"Cậu và cô ta từng hứa sẽ cùng chết, sống chết có nhau. Nhưng bây giờ chỉ còn mình cô ta chết, cậu nghĩ cô ta cam tâm rời đi sao?"
Thịnh Diệp run rẩy: "Ý... ý cô là, Lục Lộc muốn tôi chết lần nữa, để theo cô ấy sao?"
Kỷ Hòa không trả lời. Nhưng rõ ràng, sự tồn tại của Lục Lộc đã đẩy Thịnh Diệp vào ranh giới giữa sống và chết lần nữa.
Chẳng phải Thịnh Diệp không yêu Lục Lộc. Nếu không yêu, anh đã chẳng đồng ý chết cùng cô.
Nhưng trong khoảnh khắc ngột ngạt vì khí gas, khi cái chết đến gần, anh bắt đầu thấy sợ. Anh tiếc mạng sống của mình.
Thời gian không thể quay ngược lại. Có hàng ngàn cách khiến tổng giám đốc Lục nhượng bộ, nhưng hai người họ lại chọn cách cực đoan nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!