Kỷ Hòa nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi:
"Hai người họ quen nhau thế nào vậy?"
Kiều Lê nhún vai, giọng có chút bất mãn:
"Còn thế nào nữa. Con bé đó chẳng có sở thích gì rõ ràng, chỉ mê đu idol. Suốt ngày bám theo Thịnh Diệp, lại tiêu tiền như nước. Quen qua quen lại một thời gian, thấy hợp nhau thì dính luôn."
Thịnh Diệp tuy là người nổi tiếng nhưng tính tình không tệ, nhân phẩm cũng tốt. Anh ta không bao giờ cố gắng xây dựng hình tượng bạn trai hoàn hảo, càng không lợi dụng ngoại hình để gây chú ý. Dù sở hữu gương mặt điển trai, anh vẫn luôn dùng thực lực và tác phẩm để chứng minh bản thân.
Đối với một nghệ sĩ như vậy, nếu có chuyện yêu đương, fan cũng chỉ biết chúc phúc.
Kỷ Hòa im lặng một lúc rồi dè dặt mở lời:
"Thực ra, Thịnh Diệp là người tốt. Nếu anh ấy thực sự có thể ở bên thiên kim nhà họ Lục thì cũng là một chuyện đẹp mà."
Kiều Lê bật cười khổ:
"Phải xem Tổng giám đốc Lục nghĩ sao đã. Trước đây, con gái ông ấy từng dắt Thịnh Diệp về ra mắt. Kết quả, ông ta tức điên lên, đuổi Thịnh Diệp ra khỏi nhà ngay tại chỗ, còn nhốt con gái trong phòng, cấm cửa không cho cô ấy ra ngoài."
Kỷ Hòa không giấu nổi ngạc nhiên:
"Phản ứng dữ vậy sao?"
Kiều Lê hạ giọng, kể tiếp:
"Chuyện này cũng không đơn giản. Nghe đồn vợ đầu của Tổng giám đốc Lục từng là một đại mỹ nhân trong giới giải trí. Nhưng bà ta ngoại tình, bị ông ấy bắt quả tang. Kể từ đó, ông Lục có thành kiến nặng nề với giới này, lúc nào cũng nghĩ người làm nghệ thuật thì sống phóng túng, lăng nhăng."
Kỷ Hòa cười nhẹ, giọng đầy bình tĩnh:
"Không thể vơ đũa cả nắm như vậy được. Vấn đề nằm ở con người chứ không phải ngành nghề. Giới nào cũng có người tốt, kẻ xấu cả. Chẳng qua là giới giải trí bị đặt dưới ánh đèn sân khấu, mọi hành vi đều phóng đại lên, nên chuyện xấu bị nhìn rõ hơn."
Cô dừng một chút rồi nói tiếp:
"Người trong giới tài chính hay học thuật ngoại tình, chẳng mấy ai biết. Nhưng người trong giới giải trí mà lộ chuyện sai trái thì cả thiên hạ đều biết. Chỉ là hiệu ứng truyền thông thôi, không có nghĩa là họ xấu hơn người khác."
Kiều Lê gật đầu đồng tình, giọng hơi cay đắng:
"Đúng vậy, chỉ tại một số con sâu làm rầu nồi canh, khiến những người nghiêm túc như tụi mình cũng bị vạ lây. Nhưng dù sao chúng ta có nghĩ khác mấy thì cũng đâu quan trọng. Quan trọng là ông già Lục nghĩ thế nào. Ông ta cực kỳ ghét giới giải trí, vừa biết con gái mình quen một diễn viên là phát điên lên ngay. Làm đủ mọi cách để chia rẽ hai người họ."
Cô thở dài một tiếng rồi kể tiếp:
"Hai người trẻ tuổi yêu nhau, lại quá cảm tính. Cứ tưởng nếu không được sống bên nhau thì cùng chết cũng được. Thế là họ mở van khí gas trong nhà, định cùng nhau tự tử. May mắn thay, một người bạn của Thịnh Diệp tình cờ đến thăm, thấy có dấu hiệu bất thường nên phá cửa vào. Nếu không, Thịnh Diệp có lẽ đã không còn."
Kỷ Hòa chột dạ, hạ giọng hỏi:
"Vậy... Lục Lộc thì sao?"
Kiều Lê nhìn cô một lúc, rồi bình thản nói:
"Chết rồi. Chính chuyện đó khiến ông Lục nổi điên, xông đến bệnh viện làm loạn, suýt nữa đánh chết Thịnh Diệp. Cảnh sát phải đến can thiệp mới kéo ông ta đi được."
Nói đến đây, cô liếc nhìn điện thoại rồi quay đầu nói:
"Xe đến rồi. Tôi định đến bệnh viện thăm Thịnh Diệp, cô muốn đi cùng không?"
Kỷ Hòa trầm ngâm vài giây rồi gật đầu:
"Đi chứ. Dù sao cũng là đồng nghiệp chung một công ty quản lý, ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ gặp. Gặp chuyện lớn như vậy, cũng nên đi xem tình hình một chút."
Trước khi lên xe, Kỷ Hòa còn chần chừ hỏi:
"Hay là... mang theo ít hoa quả?"
Kiều Lê lập tức trừng mắt:
"Mang cái quái gì! Anh ta xứng đáng sao? Tuổi không còn nhỏ mà còn học theo nhân vật chính trong truyện ngôn tình, tự tử vì tình yêu. Đầu óc có vấn đề thật sự."
Kỷ Hòa im lặng không đáp. Cô biết Kiều Lê thực sự rất đau lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!