Tài xế xe tải chỉ còn biết giơ mã thanh toán lên, gần như van xin:
“Làm ơn… những ai đã lấy cam, xin hãy trả lại cho tôi một ít tiền… Đây là hàng tôi mua để mang đi bán, giờ hỏng hết cả rồi… Tôi phải bồi thường toàn bộ...”
Giọng anh ta khàn đặc, ánh mắt hoảng loạn:
“Tôi còn một đứa con gái đang chờ nộp học phí, mẹ tôi đang nằm liệt giường... Tôi thực sự không gánh nổi nữa rồi…”
Một vài người vì áy náy nên quét tiền mang tính tượng trưng, còn đa số thì giả vờ như không nghe thấy.
Người ta nghĩ: người khác không trả, tại sao mình phải trả? Mình trả chẳng phải sẽ trở thành kẻ ngốc sao?
Ngay cả khi cảnh sát đến hiện trường, cố gắng giải tán đám đông thì đám người kia vẫn chen lấn, giành nhau từng quả cam nằm lăn lóc trên mặt đất như thể là báu vật.
Tài xế xe tải lúc đó đã quỳ rạp xuống đường, đôi mắt vô hồn, lẩm bẩm trong tuyệt vọng:
“Xong rồi… Xong thật rồi…”
Người phụ nữ ngồi bên đường kể đến đây, trong lòng không khỏi nặng nề. Cô ta nhớ rất rõ ánh mắt cuối cùng của người tài xế – đau khổ và tuyệt vọng, như đã đánh mất hy vọng sống. Khoảnh khắc đó, có lẽ anh ta đã nghĩ đến chuyện tự kết liễu cuộc đời mình.
Dù vậy, khi đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Kỷ Hòa, người phụ nữ vẫn cố gắng bào chữa:
“Tôi… tôi biết mình sai, nhưng lúc đó ai cũng lao vào nhặt… Tôi thấy người ta nhặt nên mới nhặt theo...”
Kỷ Hòa im lặng, không nói thêm gì.
Tiền Huệ bước đến gần, thì thầm với vẻ buồn bã:
“Người tài xế đó thật sự rất đáng thương... Nhưng cũng không thể vì thế mà oán hận con ma nữ được. Anh ta cũng có lỗi… Báo chí từng đưa tin rồi – hôm đó anh ta lái xe quá tốc độ.”
Cô dừng lại một lúc, rồi khẽ nói:
“Nhưng... tại sao anh ta lại chạy nhanh như vậy? Vì muốn chở được nhiều chuyến hơn, kiếm thêm tiền lo cho gia đình... Haiz, thật sự là một bi kịch.”
Kỷ Hòa nhẹ nhàng thở dài:
“Tai nạn giao thông không đáng sợ, điều đáng sợ là lòng người.”
Sau khi giúp con ma nữ giải trừ oán niệm và trận pháp, mọi chuyện dần lắng xuống.
Kỷ Hòa đã bấm ngón tay tính toán – hồn phách của người tài xế xe tải đã sớm đầu thai, không còn lưu luyến nhân thế. Cô chỉ mong anh ta có thể đầu thai vào một gia đình khá giả, sống một cuộc đời an yên, không còn phải gồng mình vì mưu sinh nữa.
Cuối tuần, Kỷ Hòa có hẹn đến công ty Xán Tinh để bàn công việc với Kiều Lê.
Thế nhưng, vừa đến nơi, cô đã thấy Kiều Lê đang cuống cuồng thu dọn đồ đạc, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Kỷ Hòa ngồi xuống đối diện, nhướng mày hỏi:
“Sao thế? Có chuyện gì mà vội vàng vậy?”
Kiều Lê ngẩng lên, giọng chán nản:
“Thịnh Diệp tự sát rồi.”
Bàn tay đang cầm cốc trà của Kỷ Hòa khựng lại giữa không trung:
“Gì cơ?!”
Thịnh Diệp là nghệ sĩ trực thuộc công ty, do chính Kiều Lê quản lý. Anh ta thuộc kiểu người có vẻ ngoài thư sinh, trong sáng, lượng fan đông đảo, là một trong những ngôi sao nổi bật nhất của công ty. Kỷ Hòa từng vài lần chạm mặt anh tại công ty – một chàng trai cao gầy, luôn lễ phép, tử tế, kể cả khi nguyên chủ bị cả mạng xã hội chỉ trích.
Vì thế, cô có ấn tượng không tệ về anh.
Kỷ Hòa cau mày hỏi:
“Vì sao lại tự sát? Là do áp lực công việc sao?”
Kiều Lê nghiến răng, vẻ giận dữ hiện rõ:
“Thằng ngốc đó... lụy tình!”
Chiếc xe mà Kiều Lê gọi vẫn chưa tới, còn cách khoảng ba cây số nữa. Cô đặt túi xách lên đùi, sắc mặt mệt mỏi.
Dù là người nghiêm khắc, nhưng Kiều Lê lại đối xử rất tốt với nghệ sĩ của mình. Hầu hết mọi người đều tôn trọng và quý mến cô.
Chuyện Thịnh Diệp xảy ra, đương nhiên khiến cô không khỏi lo lắng.
Kỷ Hòa do dự một lát, rồi khẽ hỏi:
“Anh ấy có bạn gái à? Hình như tôi chưa thấy anh ấy công khai bao giờ…”
Kiều Lê hừ lạnh:
“Có chứ! Nhưng sao mà công khai nổi? Nhà gái phản đối dữ dội. Nếu nó dám công khai, chắc gia đình bên kia bóp chết nó luôn!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!