Kỷ Hòa lắc đầu, giọng nghiêm túc:
"Không phải vô cớ đâu, là chính cô đã chủ động nhặt chiếc ô đó lên."
Tiền Huệ bối rối:
"Ý cô là… chiếc ô này có vấn đề sao?"
"Chắc chắn rồi. Ô là vật rất dễ thu hút linh hồn vất vưởng, đặc biệt là ô màu đen, khả năng dẫn dụ càng mạnh. Linh hồn của cô gái đó đang trú ngụ bên trong chiếc ô này. Khi cô nhặt nó lên, đồng nghĩa với việc đã mời cô ta theo mình."
Tiền Huệ cứng đờ người, tay cầm ô cũng bắt đầu run nhẹ. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc ô đen một cách hoang mang, rồi rùng mình:
"Thật sự… quá đáng sợ."
Cô nghiến răng, giọng gần như thề thốt:
"Tôi thề luôn, từ giờ trở đi cho dù có bị mưa dội cho ướt sũng, mình cũng tuyệt đối không bao giờ nhặt mấy thứ kỳ quặc như thế này nữa!"
Cô tưởng mọi chuyện như vậy là kết thúc.
Nhưng Kỷ Hòa lại trầm ngâm, bấm ngón tay tính toán gì đó, rồi bất chợt cau mày. Cô phát hiện có điều gì đó rất bất thường.
Linh hồn cô gái này dường như không phải không muốn rời đi, mà là… không thể rời đi.
"Không đúng..." – Kỷ Hòa khẽ lẩm bẩm – "Oán khí mạnh như vậy không thể vô cớ mà có."
Cô nhắm mắt, cảm nhận sâu hơn. Một tầng sát khí nặng nề bao phủ quanh linh hồn kia. Cảm giác như… có người đã cố tình dùng pháp trận giam giữ hồn ma tại đây, bắt cô ta lặp đi lặp lại cái chết, không thể siêu thoát. Nỗi đau thể xác lẫn tinh thần cứ thế gặm nhấm linh hồn, khiến oán khí ngày càng mạnh mẽ, đáng sợ.
"Chết rồi mà vẫn bị hành hạ như vậy…" – Kỷ Hòa khẽ nhíu mày – "Thật sự quá tàn nhẫn."
Liệu khi còn sống cô gái đó đã đắc tội với ai?
Cứ để như vậy thì rất nguy hiểm. Oán khí tích tụ quá nhiều sẽ biến thành lệ khí, đến một lúc nào đó không kiểm soát được sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Kỷ Hòa siết chặt chiếc ô đen, khẽ gọi:
"Ra đây đi."
Cô ngẩng mặt, nhìn thẳng vào không khí như đang đối thoại với ai đó vô hình:
"Tôi không có ý xấu. Tôi sẽ không làm cô tan biến. Nhưng có đúng là có người đã cố tình giam giữ linh hồn cô ở đây không? Nếu cô muốn thoát ra, tôi có thể giúp."
Tiền Huệ nghe mà nổi da gà, bất giác lùi lại, đảo mắt nhìn quanh đầy cảnh giác. Cô biết Kỷ Hòa đang nói chuyện với… hồn ma kia.
Cô nuốt nước bọt, trong lòng chỉ cầu mong hồn ma đừng xuất hiện ngay trước mắt mình, không thì chắc cô xỉu tại chỗ mất.
Một cơn gió lạnh buốt thổi ngang qua, khiến mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Tiền Huệ.
Cô biết—con ma đã đến.
Lại một lần nữa, bên tai vang lên tiếng cười quen thuộc:
"Ha ha… ha ha…"
Nhẹ như sương, mềm mại như bông, nhưng lạnh lẽo đến rợn người.
Kỷ Hòa buông tay.
Chiếc ô đen rơi xuống đất, nhưng lại không chạm đất mà lơ lửng giữa không trung, rồi được một bàn tay trắng bệch, khô héo giữ lấy.
Từ bóng tối, gương mặt của con ma nữ hiện ra—xanh xao, lạnh lẽo, đôi mắt đen sâu như hố không đáy, máu từ khóe mắt chảy xuống thành từng vệt.
Giọng nói khàn khàn vang lên:
"Cô nói đúng… Tôi thực sự bị nhốt lại. Không thể rời khỏi đây..."
"Tôi cứ lặp đi lặp lại cảm giác bị đâm chết, không thể siêu thoát, không thể đầu thai. Đau đớn từng giờ, từng phút... Cô có thể giúp tôi không?"
Cô ta nhìn Kỷ Hòa chằm chằm, rồi nói thêm:
"Tôi biết cô có thể giúp. Cô nhìn thấy tôi, thấy được nơi tôi trú ngụ… Cô chắc chắn là người có năng lực. Nhưng… cô muốn gì từ tôi? Tôi chỉ là một hồn ma vất vưởng, chẳng còn gì cả..."
Kỷ Hòa bình thản trả lời:
"Tôi sẽ không làm khó cô. Tôi chỉ cần một chút công đức từ cô thôi."
"Những việc tốt cô đã từng làm khi còn sống sẽ hóa thành công đức. Đổi lại, tôi sẽ giúp cô thoát khỏi sự giam cầm, và nếu may mắn, đầu thai vào một kiếp sống tốt hơn."
Con ma nữ bật cười, tiếng cười như gió thổi qua những ngọn cỏ khô:
"Vậy thì cô cứ lấy đi. Tôi giờ ngay cả cơ hội đầu thai còn không có… giữ công đức cũng chẳng để làm gì."
Kỷ Hòa gật đầu, không nói thêm gì. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra.