Sau khi nghe rõ ý định của hai người, đoàn trưởng khẽ thở dài, giọng nặng nề.
"Tôi vốn không định nhắc đến chuyện này nữa... Năm đó, đây là một cú sốc lớn đối với tất cả chúng tôi."
Bà ta ngừng lại một chút, ánh mắt xa xăm, như đang nhớ lại điều gì đó đau đớn.
"Hôm đó, khi chúng tôi bước vào nhà hát, liền thấy Phạm Thanh Thanh... treo cổ trên trần. Cô ấy mặc váy trắng, toàn thân đung đưa giữa không trung... Lưỡi thì thè ra rất dài. Thật sự là một cảnh tượng không ai dám nhớ lại."
Yến Lâm không nói gì, sắc mặt hơi tái.
"Người ta bảo, cái chết của Phạm Thanh Thanh là một cái chết oan, cô ấy sẽ hóa thành quỷ trở về báo thù. Từ đó, nhà hát chẳng bao giờ còn yên ổn. Không lâu sau, đoàn múa của chúng tôi cũng tan rã. Lòng người hoang mang, ai còn đủ can đảm để tiếp tục biểu diễn nữa?"
Đoàn trưởng đưa tay xoa trán, giọng trầm đi.
"Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ còn chạm vào múa nữa... Phải mất tới năm sáu năm, tâm lý tôi mới khá lên đôi chút, rồi mới thành lập đoàn múa 'Thiên thượng nhân gian' như bây giờ."
"Khi biết tin Ngô Mộng Nguyệt chết, tôi thật sự bàng hoàng. Trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như Phạm Thanh Thanh đã trở lại, mang theo oán niệm năm xưa... Tôi không muốn nhớ nữa, tận mắt chứng kiến một người treo cổ... cảm giác đó, tôi không muốn phải chịu thêm lần thứ hai."
Kỷ Hòa nhìn bà, giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết: "Nhưng bà cũng thấy rồi đấy, nếu chúng ta không điều tra rõ chuyện của Phạm Thanh Thanh, thì còn nhiều người sẽ gặp chuyện nữa. Dù đoàn múa hiện tại đã đổi tên, nhưng cũng không thoát được khỏi bóng ma quá khứ."
Đoàn trưởng im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu: "Cô nói đúng. Dù sợ hãi đến đâu, chúng ta cũng phải đối mặt."
Yến Lâm gõ nhẹ xuống mặt bàn, nghiêng đầu nói: "Vậy bây giờ, bà kể cho bọn tôi nghe đi. Tất cả những gì bà biết về Phạm Thanh Thanh."
Cô ta ngừng một chút rồi hỏi tiếp: "Tiểu Viên nói rằng cô ấy nhìn thấy hồn ma của Phạm Thanh Thanh trong nhà vệ sinh. Trên người toàn là vết thương... Bà có biết tại sao lại như vậy không?"
Đoàn trưởng khẽ rùng mình, gương mặt có chút xót xa.
"Chuyện đó tôi biết. Trên người của Phạm Thanh Thanh luôn có thương tích là vì bị mẹ ruột đánh đập. Bà ta nghiện rượu, cứ mỗi lần say là lại trút giận lên người con gái."
Bà ngập ngừng rồi nói thêm: "Thực ra Phạm Thanh Thanh còn có một người chị tên là Phạm Lệ Lệ. Cô chị này cũng từng tham gia đoàn múa, nên tôi biết hai chị em họ."
"Điều kỳ lạ là... dù là chị em ruột, nhưng người bị đánh đập thì luôn là Phạm Thanh Thanh. Còn Phạm Lệ Lệ thì không bao giờ bị gì cả. Tôi nghĩ... chắc là người mẹ kia thiên vị, yêu chị, ghét em."
Kỷ Hòa khẽ nhíu mày. Yến Lâm lẩm bẩm: "Nếu nói đến oán hận, có khi nguyên nhân lớn nhất lại là chuyện này..."
Đoàn trưởng khẽ gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Cái chết của cô ấy trên sân khấu là một sự cố, không ai ngờ tới cả. Nhưng sự bất công suốt cả tuổi thơ mới thực sự khiến một người nuôi oán."
Yến Lâm nghiêng đầu, giọng chậm rãi: "Có khả năng cô ấy vì thất bại trong màn biểu diễn, nên đố kỵ với các vũ công khác không? Như Ngô Mộng Nguyệt, rồi bây giờ là Tiểu Viên – đều là những người có thể đạt được vị trí mà cô ấy từng ao ước."
Đoàn trưởng suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói: "Không phải không có khả năng. Nhưng... tính cách của Phạm Thanh Thanh vốn rất hiền lành, không phải loại người thù dai, cũng chẳng từng gây gổ với ai cả. Chính vì vậy nên sau khi cô ấy chết, tôi mới bị đả kích nặng như thế."
Bà ngước mắt nhìn hai người: "Tôi không tin cô ấy sẽ oán hận toàn bộ đoàn múa, nhưng nếu nói cô ấy căm hận ai đó... có lẽ chỉ là mẹ ruột của mình. Một cô gái trẻ, phải bôi lớp phấn dày cộp để che đi vết thương trên cơ thể, các cô nghĩ xem... ai mà không tuyệt vọng?"
Cả phòng chìm vào yên lặng một lúc. Rồi Kỷ Hòa nghiêng người tới trước, hỏi: "Mẹ của Phạm Thanh Thanh hiện giờ còn sống không? Chúng ta có thể gặp bà ta để nói chuyện."
"Để tôi tra thử xem." – Yến Lâm mở laptop, mười ngón tay gõ lạch cạch như bay.