Đối phương thu tay lại, không phát ra một tiếng động.
Tiểu Viên vừa định dùng mấy tờ giấy vệ sinh thì đột nhiên cảm thấy một bóng đen phủ xuống đỉnh đầu. Cô chậm rãi ngẩng lên.
Ngay trên vách ngăn sát cạnh, một khuôn mặt trắng bệch thò ra, lơ lửng phía trên đầu cô. Gương mặt ấy áp sát vào vách ngăn, nở nụ cười nham hiểm. Máu đỏ tươi từ kẽ răng nhỏ xuống từng giọt.
Giọng nói vang lên như xé rách không khí:
"Cô thích đôi giày múa của tôi không?"
Tiểu Viên giật mình cúi xuống nhìn tay mình, chỉ thấy tờ giấy trong tay không biết từ lúc nào đã biến thành một đôi giày múa đỏ thẫm. Máu tươi vẫn còn đang nhỏ giọt từ gót giày xuống nền gạch lạnh lẽo.
Cô hét lên một tiếng thất thanh, rồi hoảng loạn loạng choạng bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt trắng bệch như xác chết, miệng không ngừng lắp bắp.
Kỷ Hòa và Yến Lâm vừa bước ra khỏi văn phòng đoàn trưởng thì đúng lúc chạm mặt Tiểu Viên. Cô ta lao vào Yến Lâm suýt nữa khiến cô ngã.
"Có chuyện gì vậy?" Yến Lâm cau mày hỏi.
"Ma... Ma..." Tiểu Viên lắp bắp. "Tôi vừa thấy ma! Nó ở trong nhà vệ sinh… đưa cho tôi đôi giày múa đỏ của nó… Nó nhìn tôi chằm chằm… Tôi cảm giác mình sắp chết rồi!"
Ánh mắt Tiểu Viên hoảng loạn cực độ, toàn thân run rẩy.
"Khi Ngô Mộng Nguyệt chết… có phải cũng bị nhét cho một đôi giày múa đỏ không? Giờ tôi cũng giống như cô ấy… Tôi bị nó để mắt rồi…"
Tiểu Viên nói như lên cơn, lời lẽ rối rắm, không có logic nào cả, nhưng từng câu từng chữ lại khiến người nghe rùng mình.
"Cô gái xảy ra chuyện ở nhà hát trước đây… đang múa thì bị đinh đâm vào chân… máu nhuộm đỏ cả đôi giày trắng… Là giày múa đỏ của cô ấy! Là cô ta! Là cô ta quay về rồi! Cô ta chết rồi, mang theo oán hận hóa thành quỷ, muốn hại người…"
Yến Lâm và Kỷ Hòa nhìn nhau, ánh mắt đều trở nên nghiêm túc.
Yến Lâm lên tiếng trước, giọng bình tĩnh nhưng gấp gáp:
"Ý cô là… cô đã thấy rõ mặt con ma đó?"
Tiểu Viên gật đầu liên tục, giọng vẫn run: "Phải… Tôi thấy rõ mà…"
"Vậy cô đi với bọn tôi. Chúng tôi cần cô xác nhận xem con ma mà cô thấy… có phải là cô gái gặp nạn ở nhà hát mười ba năm trước hay không."
Tiểu Viên sửng sốt, dè chừng nhìn họ: "Hai người là ai…?"
Yến Lâm cong môi cười, dáng vẻ quyến rũ mê người, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc:
"Bọn tôi là người của Cục điều tra hiện tượng siêu nhiên. Đến để giúp các cô đấy, hiểu chưa? Ngốc thật."
Tiểu Viên nhìn cô ta chằm chằm, gương mặt ngẩn ngơ. Rõ ràng đã bị sắc đẹp của Yến Lâm mê hoặc.
Kỷ Hòa đứng bên cạnh: "..."
Tiểu Viên lại quay sang nhìn Kỷ Hòa, ánh mắt kinh ngạc.
Cô ta là dân mê mạng, đương nhiên biết Kỷ Hòa – mỹ nhân nổi tiếng trên TV. Nhưng nhìn thấy người thật ngoài đời, cô vẫn không khỏi sửng sốt. Đầu nhỏ, mặt nhỏ, dáng người cao ráo… Giống như búp bê mà Nữ Oa nặn ra, vừa tinh xảo vừa lạnh lùng.
Nếu nói Yến Lâm là đóa hồng rực rỡ sắc sảo, thì Kỷ Hòa lại là đóa sen trắng thanh nhã lạnh lùng.
Yến Lâm mở laptop, đưa ảnh ra trước mặt Tiểu Viên:
"Có phải là cô gái này không?"
Ảnh chụp từ mười ba năm trước, đã được Tu Nam Dật xử lý cho rõ nét hơn.
Tiểu Viên chỉ nhìn thoáng qua đã hét lên:
"Chính là cô ấy! Chính là cô ta! Cô ta thò đầu ra từ vách ngăn, nhìn tôi cười… Tôi nhớ rõ lắm, chính là khuôn mặt này!"
Rồi cô lại lẩm bẩm:
"Hơn nữa… trên người cô ta toàn là vết thương… Máu chảy đầm đìa…"
Yến Lâm nhíu mày: "Vết thương toàn thân?"
"Đúng vậy." Tiểu Viên gần như thì thầm, run rẩy nói tiếp:
"Tôi sẽ không nhớ nhầm đâu. Là vết thương dày đặc… Giống như bị đánh đập tàn nhẫn… Không thể nào chỉ là do đạp trúng đinh được…"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!