Ánh mắt của Điền Nhược Kỳ run rẩy. Cô ta cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, toàn thân lạnh toát như rơi xuống hầm băng. Không thể tin nổi, cô ta lắp bắp:
"Cô... cô..."
Đây chẳng phải là kiểu “câu cá chấp pháp” sao?
Một chiêu quá bẩn!
Kỷ Hòa không đáp. Cô chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Điền Nhược Kỳ bằng ánh mắt tĩnh lặng đến rợn người. Đôi mắt ấy sâu như đáy vực, tối như lốc xoáy giữa đêm giông, không hề gợn chút cảm xúc.
Toàn thân Điền Nhược Kỳ bắt đầu run lên từng đợt. Trong đầu cô ta hỗn loạn, chỉ còn một ý nghĩ lặp đi lặp lại: Bây giờ phải làm sao? Phải làm sao mới thoát được đây?
Ban đầu, nếu mấy tấm ảnh kia bị tung ra thì cùng lắm cũng chỉ bị đánh giá là có vấn đề đạo đức, ảnh hưởng danh tiếng một chút thôi. Nhưng hiện tại thì sao? Mọi chuyện đã vượt xa ngoài tầm kiểm soát.
Cô ta... có thể sẽ phải ngồi tù ư?
Không! Cô ta không thể chấp nhận chuyện đó! Nhất định không thể vào tù!
Chuyện này... nghiêm trọng đến mức phải đi tù thật sao? Với lại, chuyện đó đâu phải chỉ liên quan một mình cô ta. Đỗ Lỗi cũng có dính dáng. Tại sao bây giờ chỉ có mình cô ta gánh hậu quả? Không công bằng!
Liệu Đỗ Lỗi có ra tay cứu cô ta không? Không, chắc là không. Cô ta biết rõ giữa mình và anh ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Đỗ Lỗi sẽ không vì cô ta mà làm gì cả.
Không được. Tuyệt đối không thể để Kỷ Hòa báo cảnh sát!
Điền Nhược Kỳ luống cuống nhào tới, túm lấy vạt áo của Kỷ Hòa, giọng điệu khẩn thiết đầy tính toán:
"Cô Kỷ Hòa, cô cũng là người trong giới, hẳn cô hiểu tay săn ảnh đáng ghét tới mức nào. Tôi không có ý làm hại ai cả... chỉ là cậu ta ra giá quá cao, tôi thực sự không đủ tiền... Nếu trách thì nên trách cậu ta tham lam quá thôi!"
Kỷ Hòa vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giọng điệu lạnh nhạt không chút dao động:
"Việc có cấu thành tội tống tiền hay không, không phải do chúng ta quyết định. Nhưng việc cô tự ý bắt giữ và hạn chế quyền tự do của người khác, thì là sai hoàn toàn."
"Nhưng là cậu ta ép tôi trước! Vừa gặp mặt đã đòi năm triệu, cô thấy có quá đáng không?"
"Cô Kỷ Hòa, chúng ta từng hợp tác với nhau bao nhiêu lần rồi. Cô có thể... nhắm mắt cho qua lần này không? Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi..."
Dù cô ta van xin ra sao, gương mặt Kỷ Hòa vẫn không đổi sắc, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Ánh mắt Điền Nhược Kỳ đỏ rực lên vì phẫn nộ. Cô ta nghiến răng, trong lòng gào thét:
Kỷ Hòa thật quá đáng! Tại sao lại phải chen vào? Chuyện này có liên quan gì đến cô ta đâu?
Tương lai rực rỡ vừa mới le lói một chút thì giờ coi như tiêu tan. Cho dù không phải ngồi tù, nhưng sau chuyện này, còn ai dám hợp tác với cô ta nữa?
Là Kỷ Hòa ép cô ta đến đường cùng. Vậy thì đừng trách cô ta liều mạng!
Điền Nhược Kỳ càng nghĩ càng điên tiết. Ánh mắt chợt liếc qua bàn và lập tức dừng lại nơi một con dao gọt hoa quả nhỏ.
Đúng rồi...
Nếu cô ta có thể cào rách mặt của Kỷ Hòa—người đã khiến mình mất tất cả—thì cho dù có bị kéo xuống, Kỷ Hòa cũng không thể tiếp tục làm người nổi tiếng được nữa.
Con giun xéo lắm cũng quằn.
Trong khoảnh khắc, ý nghĩ ấy bùng lên như ngọn lửa tàn độc, thiêu đốt lý trí của Điền Nhược Kỳ.
Ngay lúc ấy, Tiểu Nguyên từ trên cầu thang đi xuống. Vừa thấy Kỷ Hòa, cô ấy vui vẻ lên tiếng:
"Cô Kỷ Hòa..."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, cô đã sững người.
Điền Nhược Kỳ đột nhiên chộp lấy con dao trên bàn và lao về phía Kỷ Hòa như kẻ mất trí!
Đồng tử của Tiểu Nguyên co rút lại.
"Cô Kỷ Hòa, cẩn thận!"
Sắc mặt Điền Nhược Kỳ lúc này méo mó, vặn vẹo vì phẫn nộ. Trong đầu cô ta chỉ còn một mục tiêu duy nhất:
Cào nát mặt cô ta! Phải cào nát mặt cô ta! Kéo cô ta xuống địa ngục cùng mình!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!