Chiếc xe tải chạy thẳng tới một căn biệt thự nhỏ nằm biệt lập ở vùng quê. Đây là một trong vô số bất động sản đứng tên Đỗ Lỗi — một tên có thừa tiền và chẳng thiếu nhà cửa.
Điền Nhược Kỳ vừa bước xuống xe vừa kéo mạnh sợi dây đang trói cô gái kia, lôi thẳng xuống tầng hầm.
"Cái quái gì thế này? Mấy ngày nay đã đủ mệt mỏi rồi, giờ lại còn đụng phải mấy người như tụi bay... Đúng là rước họa vào thân."
Tầng hầm ẩm thấp, tối om, mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không khí. Ở một góc phòng, một cậu trai trẻ đang bị trói, chân bị khóa bằng dây xích, trông thảm hại.
Cô gái vừa bị lôi xuống hơi khựng lại, tròn mắt nhìn người kia:
"Người này là ai?"
Điền Nhược Kỳ hất tóc, cười lạnh:
"Tôi nói với cô rồi còn gì? Đây là một 'đồng nghiệp' của cô đấy, cũng là một tay săn ảnh. Tên này mở miệng ra đòi năm triệu. Hai người bọn cô, người này tham hơn người kia. Tiếc là tôi chẳng đáp ứng giấc mơ của ai hết. Cứ ngoan ngoãn mà làm bạn trong này đi."
Cô ta dừng lại một chút rồi nhìn chằm chằm vào cô gái, lời nói lạnh như băng:
"Suy nghĩ cho kỹ, lúc nào muốn giao ảnh thì tìm tôi. Đừng có giở trò ngu ngốc."
Nói xong, Điền Nhược Kỳ quay lưng bỏ đi, cửa tầng hầm sập lại ầm một tiếng.
Trong bóng tối lạnh lẽo, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chàng trai im lặng, ngồi co ro một góc. Cô gái cũng không nói gì, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
"ID của chị anh có phải là Thiên Vấn không?"
Chàng trai lúc này mới có phản ứng, đôi mắt vốn đục ngầu lóe lên chút ánh sáng:
"Sao cô biết?"
"Bởi vì tụi tôi đến để cứu anh ra."
"Ra cứu tôi á? Cô đang đùa à? Cô cũng đang bị giam giống tôi đây này."
Cô gái nhún vai, cười cợt:
"Thì anh cứ chờ đi rồi biết."
Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn kỹ chàng trai:
"Nhưng tôi hơi tò mò thật. Nghe Điền Nhược Kỳ nói, anh đòi cô ta hẳn năm triệu tệ? Một người trẻ như anh mà lại đòi số tiền lớn như thế, là vì tham lam à?"
Chàng trai cứng đờ mặt, gằn giọng:
"Không liên quan gì đến cô."
"Không nói thì thôi." Cô gái nhếch mép, quay đi không hỏi thêm nữa.
Không gian trở nên yên lặng, cả hai ngồi im trong tầng hầm lạnh buốt...
Cùng lúc đó, ở bên ngoài biệt thự, Điền Nhược Kỳ ngồi thả người trên sofa, nhấp một ngụm trà mà vẫn cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Cô ta thật sự chỉ muốn dựa hơi Đỗ Lỗi để sống yên ổn, ai ngờ ngày nào cũng bị mấy "tay săn ảnh" đeo bám dai như đỉa. Theo cô ta, giới giải trí đúng là khốn nạn nhất ở chỗ đó — nghệ sĩ nào mà chẳng có bí mật? Mà bọn này cứ rình rập mãi không buông.
Điện thoại vang lên, là Đỗ Lỗi.
"Xong việc chưa?" Giọng hắn trầm thấp, rõ ràng đang mất kiên nhẫn.
"Xong rồi." Điền Nhược Kỳ mệt mỏi trả lời, "Chỉ có điều thằng nhóc kia vẫn chưa chịu giao ảnh. Không biết nó định kéo dài tới bao giờ nữa..."
"Tình hình này không kéo dài được đâu." Giọng Đỗ Lỗi trầm xuống, mang theo sự nguy hiểm. "Nó không sợ chúng ta, nhưng nếu để lâu quá, chẳng lẽ ta cứ giam nó mãi à? Nhỡ cảnh sát phát hiện ra thì rách việc hết."
Hắn dừng một nhịp rồi gằn từng chữ:
"Nếu nó còn không biết điều, tao có cách khiến nó biến mất khỏi thế giới này mà chẳng ai biết."
Điền Nhược Kỳ rùng mình, toát mồ hôi. Với một người như Đỗ Lỗi, có tiền, có quyền, có thế, chắc chắn không phải loại chỉ biết nói suông.
Cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì chuông cửa bỗng vang lên.
"Ai thế nhỉ?" Cô ta nhíu mày. Căn biệt thự này vốn kín đáo, không ai biết. Ai có thể đến đây được?
Cô ta mở cửa ra, đứng chết trân khi thấy người ngoài cửa.
Là Kỷ Hòa.
"…"
Điền Nhược Kỳ lập tức lúng túng, nở một nụ cười méo mó:
"Cô, cô Kỷ Hòa? Sao cô lại ở đây? Mà... làm sao cô tìm được nơi này?"
Kỷ Hòa khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh:
"Trợ lý của tôi đang ở trong tay các người. Tôi tới đòi người, chẳng lẽ không được à?"