Điền Nhược Kỳ cố gắng kiềm chế cơn giận đang dâng trào trong lòng, ngón tay run run nhấn gửi một tin nhắn:
"Đừng vội lan truyền ảnh đi, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"
Tin nhắn bên kia được phản hồi gần như ngay lập tức:
"Cô muốn nói gì?"
Điền Nhược Kỳ cắn môi, nhíu mày đánh chữ:
"Tôi có thể trả tiền để dập tin tức này lại. Nhưng mức giá mà cô đưa ra thật sự quá cao. Tám triệu tệ? Cô định cướp của tôi à?"
Người kia đáp lại với giọng điệu châm chọc rõ ràng:
"Ha ha, chẳng lẽ cô Điền cho rằng tin tức này không đáng tám triệu tệ sao? Nếu mấy tấm ảnh cô và giám đốc Đỗ qua lại bị tung ra, e rằng sau này cô Điền khỏi cần quay lại giới giải trí nữa. Cô không thấy tiền đồ của mình đáng giá tám triệu à?"
Câu nói đó khiến máu trong người Điền Nhược Kỳ như sôi lên. Cô ta nghiến răng, khuôn mặt u ám như sắp bốc khói.
Chết tiệt thật!
Cô ta hiểu rõ hơn ai hết, những tấm hình kia tuyệt đối không thể bị phát tán. Dù ai cũng ngầm hiểu rằng Đỗ Lỗi là người có tiếng trăng hoa trong giới, nhưng dù gì hắn cũng đã có gia đình. Quan hệ mập mờ với hắn ta, một khi bị lộ ra thì cả hai đều sẽ bị chỉ trích kịch liệt.
Nếu người ta biết cô không chỉ là "tiểu tam" mà còn là một diễn viên bị bao nuôi thì hình tượng của cô trong mắt công chúng sẽ sụp đổ hoàn toàn. Một khi điều đó xảy ra, đừng nói đến chuyện tiếp tục sự nghiệp, ngay cả việc bước ra đường cũng sẽ khó khăn.
Càng nghĩ, Điền Nhược Kỳ càng tức, càng cảm thấy mình là người xui xẻo nhất thế giới.
Trong showbiz này, có mấy ai sạch sẽ đâu chứ? Thế quái nào cô ta lại luôn bị tay săn ảnh nhắm trúng?
Trước đó cũng có một tên dọa dẫm đòi năm triệu, y như cách này, tỏ ra như thể nắm được điểm yếu của cô và ra sức ép giá.
Cô ta hạ thấp giọng, cố gắng thương lượng:
"Số tiền đó... thật sự không thể bớt được sao?"
"Không thể," người kia đáp chắc nịch. "Một lần tám triệu, đổi lấy vô số lần tám triệu trong tương lai. Cô Điền tự cân nhắc đi."
Cắn răng suy nghĩ một lát, Điền Nhược Kỳ quyết định gọi cho Đỗ Lỗi.
Lúc đó, Đỗ Lỗi cũng đang cáu bẳn không kém.
Hắn ta vốn dĩ đã sai người đổ mực lên trang phục của Kỷ Hòa, cứ nghĩ cô sẽ mất cơ hội bước lên sân khấu trong buổi lễ thời trang mang chủ đề dân tộc. Vậy mà cô ta không những vẫn xuất hiện, còn trở thành tâm điểm nổi bật, khiến hắn tức đến mức nghiến răng.
Một giám đốc công ty giải trí như hắn, lại bị một cô nhóc làm cho mất mặt như vậy? Không thể chấp nhận được!
Nghe xong chuyện tay săn ảnh, hắn gần như gào lên:
"Cái quái gì vậy? Không phải mới hôm kia vừa giải quyết xong một tên sao? Giờ lại thêm một đứa nữa?"
Điền Nhược Kỳ cười gượng, cố gắng vuốt giận hắn:
"Giám đốc Đỗ, đúng là đen đủi thật. Nhưng cũng vì anh quá nổi tiếng nên mới bị mấy người đó theo dõi kỹ như vậy."
Đỗ Lỗi thở dài, giọng bực bội:
"Nó đòi bao nhiêu?"
"...Tám triệu."
"Tám triệu tệ?! Sao cô ta không đi cướp ngân hàng luôn cho rồi!"
Hắn ta không hiểu nổi. Mới hôm trước còn có một tên hét giá năm triệu mà hắn đã không đồng ý, giờ tên này lại ra giá tám triệu. Đúng là mơ mộng viển vông!
"Thật nực cười! Giá đó mà cũng dám mở miệng à? Đừng có đùa!"
Điền Nhược Kỳ khẽ cau mày:
"Nhưng nếu chúng ta không đưa tiền, cô ta sẽ tung ảnh ra ngoài. Chuyện này mà ầm lên thì hậu quả khó lường... Giám đốc, hay là... chúng ta xử lý như lần trước?"
Ngừng một lúc, Đỗ Lỗi đáp lạnh lùng:
"Cứ làm như trước đi. Lần trước không bị phát hiện, lần này cũng thế."
"Vâng. Tôi sẽ làm ngay."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!