Thời nay, huyền học ngày càng mai một, những người trẻ tuổi có suy nghĩ như Phương Dương cũng không phải hiếm.
Tào Thuận rít một hơi thuốc rồi chậm rãi lên tiếng, giọng trầm đục như ẩn chứa nhiều tâm sự:
"Tiểu Phương à, thật lòng mà nói, tôi luôn mong cậu trưởng thành sớm hơn những người khác. Tôi sống đến từng tuổi này rồi, chẳng có vợ con, cũng chẳng hy vọng gì vào đời sau. Thứ tôi lo nhất là tay nghề làm người giấy này, nếu đến đời tôi mà mai một thì tiếc lắm. Giờ chỉ còn biết trông cậy vào cậu thôi."
"Chàng trai trẻ, cậu vẫn còn quá nóng vội. Cứ từ từ đi. Đợi đến khi cậu đủ chín chắn, tôi nhất định sẽ truyền lại toàn bộ kỹ thuật cả đời mình, tuyệt đối không giấu giếm điều gì."
Phương Dương nghe đến đây, tai đỏ bừng lên vì ngượng. Dù gì anh ta cũng lớn hơn Kỷ Hòa đứng bên cạnh một chút, vậy mà giờ nhìn lại, bản thân còn chẳng bình tĩnh bằng một cô gái... Đúng là mất mặt thật.
Tào Thuận hút hết điếu thuốc rồi nghiêm túc quay sang Kỷ Hòa, cúi đầu nói lời xin lỗi:
"Chuyện này là do đồ đệ tôi không hiểu chuyện. Đáng lý tối nay phải xong hết người giấy, nhưng giờ thì tất cả đều cháy rụi rồi… Nhìn có hơi nguy hiểm."
"Nếu được, cô có thể nghỉ lại một đêm ở đây không? Trước trưa mai, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành hết người giấy cho cô."
"Trong tiệm còn dư một phòng trống. Nếu cô không ngại, có thể vào xem qua."
Kỷ Hòa suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Về chỗ nghỉ tạm, cô không có yêu cầu gì đặc biệt. Chỉ là cô lười phải lái xe thêm một chuyến dài nữa. Nếu có thể làm xong người giấy ngay trong đêm, sáng mai cô có thể trực tiếp mang đi đốt tại nghĩa địa của nguyên chủ, đỡ phải đi lại mất công.
Phương Dương cảm thấy có lỗi nên chủ động xin làm thêm cả đêm để hoàn thành người giấy cho kịp. Sau chuyện này, Tào Thuận cũng bắt đầu suy nghĩ lại – có lẽ bấy lâu nay ông đã quá nghiêm khắc với đồ đệ. Thôi thì coi như trong rủi có may, một lần nhắc nhở đáng giá.
Kỷ Hòa ngồi chơi điện thoại giết thời gian. Những trò chơi hiện đại thoạt nhìn thì chán, nhưng càng chơi lại càng thấy gây nghiện. Khi cô sắp hoàn thành một màn chơi thì bất ngờ có một người đàn bà chạy ào vào tiệm, thở hổn hển, gấp gáp nói:
"Ông chủ Tào! Có rảnh không? Mau qua nhà tôi xem thử! Tiểu Đồng nhà tôi bị làm sao ấy!"
Tào Thuận mở tiệm làm người giấy – loại nghề này không thể không có chút hiểu biết về phong thủy hay huyền học. Hàng xóm quanh đây nếu gặp chuyện gì lạ thường cũng thường tìm đến ông nhờ giúp.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ, ông đã nhận ra ngay:
"Ô, bác Chu hả? Có chuyện gì vậy?"
Bác gái Chu vừa lau nước mắt, vừa lắp bắp nói:
"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa… Sáng nay thằng bé vẫn còn bình thường, chạy chơi ngoài ngõ. Ai ngờ đến tối thì lạ lắm!"
"Nó vốn ăn rất ít, vậy mà hôm nay ăn liền ba bát cơm! Vợ chồng tôi thấy bất thường, nếu không ngăn kịp chắc nó ăn đến nổ bụng mất!"
"Ăn xong thì nó lên giường, cứ nằm đó cười khúc khích, giọng như điên dại vậy. Đâu phải nụ cười của một đứa trẻ tám tuổi? Chúng tôi lo lắm… chắc là gặp phải thứ gì không sạch sẽ…"
"Ông chủ Tào à, xin ông qua xem thử với. Nhà tôi chỉ có một đứa con, nếu xảy ra chuyện gì… cả nhà sống sao nổi?"