Trong gói hàng được gửi đến có một chiếc lược gỗ cũ kỹ, trên đó còn vướng vài sợi tóc dài màu đen. Nhìn kỹ, Kỷ Hòa nhận ra đó là tóc của Thiên Vấn.
Cô nhíu mày, tay khẽ cuốn lấy vài sợi tóc ấy, lòng thầm nghĩ: tóc và máu đều mang khí tức chủ nhân, Thiên Vấn đúng là có tâm, chọn thứ này để gửi đến.
Tuy nhiên, điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả chính là khi đầu ngón tay chạm vào sợi tóc, cô bất giác cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc. Cảm giác ấy như thể cô đã từng tiếp xúc với thứ năng lượng này ở đâu đó rồi.
Nhưng nhất thời, Kỷ Hòa không nhớ ra được là đã gặp ở đâu. Cô đành tạm gác nghi ngờ lại, chuyên tâm chuyển sang việc chính. Dù sao chuyện liên quan đến mạng người, không thể qua loa. Sau đó, cô nhắm mắt, khẽ bấm đốt tay để tính toán thiên cơ.
Cùng lúc ấy, điện thoại vang lên thông báo, là Yến Lâm gửi thêm thông tin mới.
Cô ấy nói: "Người mà trước đây Tu Nam Dật từng điều tra, Giang Diệu Dung, giờ đã có kết quả lý lịch rồi."
Theo hồ sơ, Giang Diệu Dung hiện hai mươi hai tuổi. Điều khiến người ta chú ý chính là việc mười năm trước, cô ấy từng là người sống sót duy nhất trong một vụ thảm sát gia đình vô cùng dã man.
Cha mẹ của Giang Diệu Dung đều thiệt mạng, chỉ còn lại cô ấy lúc ấy còn rất nhỏ.
Sau đó, cô bé được đưa vào một cô nhi viện địa phương. Tuy nhiên, do tính cách ít nói, sống khép kín, cô không được lòng nhân viên ở đó, càng không gây thiện cảm với những người đến nhận nuôi. Trong mắt người khác, Giang Diệu Dung không phải là kiểu trẻ mà ai cũng muốn mang về.
Thế nhưng, trái ngược với mọi dự đoán, sau một năm sống trong cô nhi viện, cô bé đã được một người nhận nuôi.
Kỷ Hòa nghe đến đây thì cảm thấy trong lòng khẽ rung lên. Trực giác mách bảo cô rằng người đã nhận nuôi Giang Diệu Dung năm xưa không phải nhân vật đơn giản. Một cô bé sau vụ thảm sát lại gia nhập tổ chức Huyết Đao, chắc chắn không thể không liên quan đến người này.
Cô liền hỏi Yến Lâm: "Bên cô có tra được người nhận nuôi Giang Diệu Dung là ai không?"
Yến Lâm khẽ thở dài, lắc đầu: "Không tra được. Hồ sơ nhận nuôi năm đó đã bị thất lạc. Quản lý của cô nhi viện khi ấy cũng rất tệ, lưu trữ lỏng lẻo, nhiều thông tin quan trọng đã mất."
Manh mối quý giá vừa lóe lên lập tức rơi vào ngõ cụt. Yến Lâm chau mày, tâm trạng sa sút thấy rõ.
Kỷ Hòa im lặng suy nghĩ, rồi hỏi: "Vậy nhà họ Giang năm xưa rốt cuộc vì lý do gì mà bị sát hại?"
Yến Lâm đáp: "Đó cũng là điều khó hiểu. Theo điều tra, cha mẹ Giang Diệu Dung đều là người bình thường, sống lương thiện, không hề có thù oán với ai. Vậy mà lại bị giết sạch trong một đêm..."
Cô dừng lại rồi nói tiếp: "Nếu hôm đó Giang Diệu Dung có mặt ở nhà, có lẽ cô ấy cũng không thể sống sót."
Kỷ Hòa lại không cho là vậy. Cô lắc đầu: "Tôi nghĩ hung thủ cố ý để cô ấy sống. Nếu đã muốn diệt khẩu cả gia đình, thì không có lý do gì lại để sót một đứa trẻ. Chuyện ‘nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’ là điều mà người làm chuyện ác ai cũng biết rõ, hung thủ càng không thể sơ suất như vậy."
Yến Lâm nhíu mày: "Ý cô là… hung thủ tha mạng cho Giang Diệu Dung là có chủ đích?"
Kỷ Hòa gật đầu: "Chắc chắn không phải vì mềm lòng đâu."
Cả hai cùng bật cười, nhưng không khí vẫn mang theo cảm giác nặng nề.
Cô nhẹ giọng trấn an: "Đừng lo, từ từ điều tra, rồi chúng ta sẽ lần ra được mọi chuyện thôi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!