Tây Tây bỗng kêu lên, giọng đầy thúc giục, rồi vội vàng nhảy xuống, tiến về phía trước.
Ngay khi ấy, một âm thanh khác cũng vang lên từ xa.
“…… Meo meo.”
Hà Miểu giật mình, mở to mắt.
Đó là tiếng mèo kêu!
Hơn nữa, nó không xa, thậm chí đang ngày một gần hơn.
"Tây Tây!"
Nghe tiếng gọi của Hà Miểu, Tây Tây lập tức hiểu ý, nó nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi cành cây, chạy về phía phát ra âm thanh kia.
Không chút do dự, Hà Miểu nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ mất một lúc xuyên qua con đường nhỏ, trước mắt cô đã xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Một con mèo trắng đang từ từ tiến lại gần.
"Khoai Tây!"
Hà Miểu nhận ra ngay lập tức, vui mừng chạy đến ôm lấy nó.
"Em đã đi đâu vậy! Chị lo muốn chết!"
“Meo meo…”
Bị Hà Miểu ôm quá chặt, Khoai Tây cố gắng ngẩng đầu lên, khe khẽ kêu một tiếng.
Nhận ra mình đã siết nó hơi quá, cô vội thả lỏng tay, để Khoai Tây có thể hít thở thoải mái hơn.
Tây Tây bước đến, vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm nhẹ lên bộ lông của Khoai Tây, như muốn an ủi người bạn của mình.
Khoai Tây khẽ động đậy tai, tròn mắt nhìn Tây Tây, rồi đột nhiên cất tiếng kêu vài lần, sau đó lại quay sang một hướng khác, tiếp tục kêu lên.
Hà Miểu quan sát hành động của nó, chợt hiểu ra điều gì đó.
Trong phòng livestream, bình luận dồn dập xuất hiện:
["Có phải phía trước còn thứ gì nữa không?"]
["Chắc chắn mấy con mèo mất tích đều ở đó, Miểu Miểu mau đi theo!"]
["Không chừng tụi nó chỉ đi lạc trên núi, không tìm được đường về nên bị xem là mất tích thôi."]
["Tây Tây và Khoai Tây thông minh thật đấy, đúng là mèo lớn lên trong chùa có khác!"]
Giữa lúc đó, giọng nói của Kỷ Hòa bất ngờ vang lên:
“Miểu Miểu, đi qua ngọn đồi phía trước, em sẽ thấy một căn nhà gỗ nhỏ.”
Hà Miểu thoáng ngạc nhiên.
Kỷ Hòa lại nói tiếp:
"Gọi 120 đi, bảo họ lên núi. Trong căn nhà gỗ đó có một cậu bé."
"Cái gì?"
Hà Miểu sững sờ, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
Một đứa trẻ? Trên núi?
Nhưng mấy ngày nay, cô chưa từng nghe tin tức nào về việc có trẻ con mất tích.
Dù cảm thấy khó tin, nhưng cô không thể bỏ qua lời cảnh báo này.
Nhanh chóng bấm số gọi cấp cứu, cô vừa báo tin vừa bước nhanh về phía trước, đi theo hướng Tây Tây dẫn đường.
Chỉ mất vài phút, trước mắt Hà Miểu xuất hiện một căn nhà gỗ cũ kỹ.
Cánh cửa đã bị vỡ, cửa sổ cũng chỉ còn một nửa.
Bên tai cô, tiếng mèo kêu vang lên liên tục.
"Meo meo!"
"Meo meo meo meo!"
"Meo meo…"
Từ những bụi cây xung quanh, bóng dáng của vài con mèo dần hiện ra.
Hà Miểu tròn mắt, vui mừng gọi tên từng con một:
"Bát Nguyệt! Quế An! Bố Tưởng! Thiên Thiên! Gia Canh!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!