Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Một số cô bé trong làng từng bị tước đi quyền học hành, chỉ vì bố mẹ chúng tin rằng con gái sớm muộn gì cũng lấy chồng, học hành nhiều đến mấy rồi cũng vô ích. Có đứa còn chưa đến tuổi dậy thì đã bị hứa hôn với một gia đình xa lạ, cả đời không được phép yêu ai theo ý mình. Tình cảm, tương lai, cuộc sống… tất cả đều bị bố mẹ quyết định chỉ bằng một câu nói qua loa.

Thậm chí có những gia đình chỉ có một trai một gái, rõ ràng cô con gái học giỏi, chăm chỉ hơn, nhưng chỉ vì nhà không đủ tiền đóng học phí cho hai đứa, người bị buộc phải nghỉ học lại luôn là cô gái — để đi làm kiếm tiền nuôi anh trai, em trai đi học tiếp. Tất cả những điều đó... không công bằng chút nào.

Kỷ Hòa siết chặt nắm tay. Cô cảm thấy ngực mình nghẹn lại, như có thứ gì đó muốn trào ra khỏi lồng ngực.

"Không nên như vậy..." – cô thầm nghĩ – "Dưới bầu trời xanh trong thế này, không nên có nơi nào bất công đến thế."

Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao chị gái mình lại bị dồn ép đến mức chọn cái chết.

Tất cả vẻ yên bình giả tạo của ngôi làng này — thực chất chỉ là một cơn ác mộng được gói trong lớp vỏ đẹp đẽ. Kỷ Hòa hít một hơi thật sâu. Cô nhất định phải tìm được bằng chứng để buộc tội Nghiêm Húc, kẻ đã phá hủy cuộc đời của Khổng Chi Nghi. Nếu không tìm được... cô sẽ không ngần ngại tự tay giết hắn để trả thù.

Nghe đến đây, ma nữ trước mặt cô khẽ bật cười.

"Ồ… Khổng Chi Nghi à? Tôi biết cô gái đó. Mặc dù linh hồn tôi bị giam giữ trong ngôi đền này, nhưng tôi vẫn cảm nhận được chút ít những chuyện xảy ra bên ngoài. Cô ấy… thật sự là một người đáng thương."

Kỷ Hòa trừng mắt nhìn cô ta, giọng lạnh lẽo: "Vậy rốt cuộc cô đứng về phía nào? Cô muốn ngăn tôi sao?"

"Không," – ma nữ lắc đầu, nụ cười có phần buồn bã – "Sao tôi phải ngăn cô? Mong muốn trả thù của tôi… cũng đâu kém gì cô."

Kỷ Hòa giật mình, ngước nhìn gương mặt mờ nhạt đang trôi lơ lửng giữa bóng tối ấy. Người phụ nữ này đã chết từ hàng chục năm trước… Cô ta cũng có thù?

"Chuyện gì đã xảy ra với cô?"

"À, tôi tên là Hình Phi," – cô ta bắt đầu kể, giọng kể như lẫn cả hơi gió buốt lạnh – "Trên bức tường của ngôi đền này có khắc rất nhiều cái tên… trong đó, có không ít người tôi từng quen biết. Họ đều là chị em tốt của tôi."

Ánh mắt Hình Phi thoáng hoài niệm, nhưng chẳng mấy chốc lại hiện lên sự khinh miệt.

"Họ có thể có tính cách khác nhau, gia cảnh khác nhau, nhưng tất cả đều từng là những người phụ nữ sống thật sự, có cảm xúc, có ước mơ. Nhiều người trong số họ còn rất xuất sắc nữa kìa."

Hình Phi bật cười giễu cợt chính mình.

"Nhưng rồi… chỉ vì một vài quan niệm ngu ngốc, mà họ lại bị ép chết. Có người thì tự nguyện, có người thì cam chịu, nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống nhau — chết vì cái gọi là 'trinh tiết'. Chồng chết, thì vợ phải chết theo. Để đổi lấy mấy lời khen ngợi rỗng tuếch, họ từ bỏ cả cuộc đời của mình. Nực cười thật."

Kỷ Hòa nhìn cô ta đầy kinh ngạc.

"Cô nghĩ được như vậy… tôi thấy rất đáng khâm phục."

Kỷ Hòa từng gặp rất nhiều phụ nữ ở thời đại cũ — hoặc là đã khuất, hoặc là còn được ghi lại qua sách sử. Họ sống mà không hề biết rằng cái gọi là “tôn vinh đức hạnh trinh tiết” thực chất chỉ là một hình thức trói buộc. Họ bị tước đoạt tự do, phải hy sinh mọi thứ, vậy mà vẫn tự hào vì được ngợi khen. Hình Phi, trong mắt cô, là một người hiếm hoi tỉnh táo giữa thời đại mù lòa đó.

Nhưng rồi cô lại nhíu mày. Có gì đó không đúng...

"Nếu cô không chấp nhận chuyện ấy, vậy tại sao... cô vẫn..." – cô do dự – "Cô vẫn để người ta khắc tên mình trên đền trinh tiết? Cô cũng... tự sát sao?"

Hình Phi cười nhạt, nụ cười lạnh buốt.

"Tự sát ư? Nếu tôi có quyền lựa chọn... tôi đã không chết."

Giọng cô ta trầm xuống, nghèn nghẹn như chứa đầy uất ức.

"Có thể một số người trong số họ cam tâm tình nguyện, vì danh tiếng, vì lòng tự trọng méo mó. Nhưng tôi thì không. Tôi không hề muốn chết. Tôi còn muốn sống, tôi còn muốn làm nhiều điều..."

"Cái chết của chồng tôi chỉ là tai nạn — anh ta đoản mệnh, bị cảm lạnh rồi qua đời. Tôi hoàn toàn có thể sống tiếp, dù không tái giá, tôi cũng có thể tự nuôi sống mình bằng chính khả năng của bản thân."

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!