"Chị tôi không phải là người thờ ơ với mọi chuyện như các người nghĩ đâu," Giản Tư Tư cất giọng, ánh mắt đỏ hoe nhìn về phía Kỷ Hòa và mọi người xung quanh. "Chị ấy là người cực kỳ tận tâm với lũ trẻ trong làng này. Không chỉ dạy học với tất cả sự nhiệt huyết, mà còn tự bỏ tiền túi mua sách vở, bánh kẹo, quần áo... Coi bọn trẻ như bạn bè, như người thân trong gia đình."
Cô dừng lại một nhịp, giọng dần nghẹn lại.
"Nhưng các người đã làm gì với chị tôi? Cô có biết Nghiêm Húc – cái kẻ mà các người gọi là người tử tế – đã làm gì không?"
Kỷ Hòa siết nhẹ bàn tay, đôi mày nhíu lại. Giản Tư Tư không chờ câu trả lời, gần như hét lên:
"Hắn ta là một tên cặn bã! Đã có vợ con đàng hoàng rồi mà vẫn bám lấy chị tôi, suốt ngày quấy rối, tán tỉnh, gạ gẫm! Chị tôi thẳng thắn từ chối, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha. Một hôm, nhân lúc chị tôi đi về một mình vào buổi tối, hắn đã... đã làm chuyện khốn nạn đó..."
Giọng cô nấc nghẹn, không thể nói tiếp ngay được. Cô cúi đầu, hai vai run lên từng chập vì đau đớn.
"Chị tôi vốn rất kiêu ngạo, rất mạnh mẽ. Nhưng sau chuyện đó, chị ấy gần như sụp đổ. Chị đi tìm Nghiêm Húc để yêu cầu một lời giải thích – ít nhất là một lời xin lỗi. Nhưng hắn thì sao? Hắn cười cợt, nói: 'Tôi thích cô nên mới muốn ngủ với cô.' Không một chút hối hận, không một chút áy náy nào..."
Giản Tư Tư cắn chặt môi, mắt đỏ rực.
"Chị tôi tuyệt vọng quá, nên mới đi tìm trưởng làng – Ngụy Đức Hiền – mong ông ta có thể đứng ra bảo vệ công lý. Nhưng ông ta thì nói gì? Ông ta bảo đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, rằng Nghiêm Húc say rượu, bị kích thích nhất thời... tuyệt đối không cố ý."
Cô bật cười khô khốc, tiếng cười như cào xé cổ họng.
"Thật nực cười. Một người đàn ông cưỡng bức phụ nữ lại được bênh vực bằng lý do 'say rượu không cố ý'? Đó là cái lý lẽ quái quỷ gì chứ?"
Giọng nói của cô bỗng chốc lạnh tanh.
"Ngay khoảnh khắc đó, chị tôi hoàn toàn mất hết hy vọng với cái làng chết tiệt này. Một nơi không có lấy chút nhân tính, chưa bao giờ thật sự quan tâm đến cảm xúc của phụ nữ, chỉ biết coi họ như món hàng – như thứ đồ vật có thể mua bán, sử dụng, rồi vứt đi bất cứ lúc nào."
"Giáo viên tình nguyện thì đã sao? Dù chị ấy có tốt thế nào, có cố gắng bao nhiêu đi nữa, chỉ cần không phù hợp với giá trị mà các người đặt ra, thì vẫn bị vùi dập, chà đạp."
Giản Tư Tư nấc lên, từng chữ cô nói ra như khắc vào không khí.
"Chị tôi không gượng dậy nổi sau chuyện đó. Bi kịch này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè nát chị ấy. Các người có biết không? Chị ấy đã tự sát... tự kết liễu đời mình ở tuổi hai mươi tư."
Cô nghẹn lời. Một lúc lâu sau, mới cất tiếng, run rẩy:
"Tôi sẽ không bao giờ quên được buổi chiều hôm đó. Mẹ gọi cho tôi, tiếng khóc nức nở bên tai tôi không ngừng vang lên. Mẹ nói, Khổng Chi Nghi... chị của tôi, đã không còn nữa."
"Điện thoại rơi khỏi tay tôi. Tôi đứng đờ người ra, không thể tin nổi. Làm sao có thể chứ? Người chị luôn rạng rỡ, luôn ấm áp như ánh mặt trời đó... sao lại có thể kết thúc như thế?"
Hít một hơi thật sâu, cô nói tiếp:
"Vì xấu hổ, vì sợ tôi lo lắng, chị không hề kể với tôi chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có mẹ biết. Nhưng tôi nghi ngờ... nên đã lén vào tài khoản Weibo của chị."
"Chị không thường đăng bài, nhưng vẫn có thói quen viết vài dòng ngắn để trút nỗi lòng. Tôi đã đọc hết. Từng dòng một."
"Trong đó, tôi thấy được sự tuyệt vọng, sự hoang mang, và cả nỗ lực níu giữ ánh sáng của chị. Chị ấy từng cố sống vì gia đình, vì bạn bè, từng đấu tranh để vượt qua cái bóng tối ghê tởm đó."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!