Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một lá bùa lấp lánh ánh vàng bay ra từ tay Kỷ Hòa, lướt đi như một thanh kiếm sắc bén. Chỉ nghe thấy tiếng "vút" vang lên, lá bùa lập tức cắt phăng những lọn tóc đen dài đang mọc rối loạn trên đầu Giản Tư Tư.
Giản Tư Tư hét lên đầy đau đớn, thân thể lảo đảo rồi ngã nhào xuống đất. Đôi mắt đen kịt như bị sương mù che phủ của cô bỗng trở nên trong sáng trở lại.
Lá bùa quay về tay Kỷ Hòa. Cô đứng yên, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống người phụ nữ trước mặt.
"Giờ cô tỉnh lại chưa?" Kỷ Hòa hỏi, giọng không chút cảm xúc.
"Tôi..." Giản Tư Tư ấp úng, không biết phải trả lời thế nào.
Kỷ Hòa vẫn nhìn cô chằm chằm, giọng nghiêm khắc nhưng không quá nặng nề:
"Giết người không bao giờ là cách giải quyết vấn đề. Cô là giáo viên, chẳng phải vẫn luôn dạy học sinh như thế sao? Hay cô đã quên sạch những lời mình từng nói rồi?"
Giản Tư Tư không đáp lại. Cô cúi gằm mặt, chỉ bật ra một tiếng rên đầy mệt mỏi và bất lực.
"Tôi không biết nữa..."
Kỷ Hòa không nói gì thêm, chỉ đưa tay chạm nhẹ vào trán Giản Tư Tư. Ngay lập tức, Giản Tư Tư lùi lại mấy bước, hai tay ôm đầu vì cơn đau dữ dội như búa bổ.
Một luồng khí đen từ cơ thể cô ấy bất ngờ bốc ra, tụ lại thành một hình người rồi rơi phịch xuống đất.
Lương Điềm Điềm kinh hãi đứng lặng người. Cảnh tượng trước mắt khiến cô không thốt nổi nên lời. Cuối cùng, cô cũng hiểu vì sao hôm đó lại thấy cái bóng kỳ lạ đi theo sau Giản Tư Tư.
Hóa ra… cái bóng ấy vốn không thuộc về Giản Tư Tư, mà chính là người phụ nữ đang đứng trước mặt họ!
Người phụ nữ này có dung mạo rất đẹp, mái tóc dài buông xõa xuống tận lưng. Nhưng điều đặc biệt là bộ quần áo cô ta mặc không hề giống phong cách hiện đại – nó mang đậm hơi thở của những năm bảy, tám chục năm về trước.
Lương Điềm Điềm sợ đến nỗi răng va vào nhau lập cập. Dù gì cô cũng chỉ là một người bình thường, tự dưng chứng kiến cảnh ma quỷ hiện hình trước mắt, bảo cô không sợ là chuyện không thể.
"Cô... cô ấy là ai vậy?" Lương Điềm Điềm run rẩy hỏi, đồng thời nép người đứng phía sau lưng Kỷ Hòa như tìm kiếm sự che chở.
Không đợi Kỷ Hòa trả lời, người phụ nữ kia đã lên tiếng, giọng nhẹ nhàng mà lạnh lẽo:
"Không cần hỏi người khác. Tôi sẽ tự giới thiệu. Tôi tên là Hình Phi."
Nghe cái tên đó, Lương Điềm Điềm sững người lại. Có gì đó rất quen…
"Sao tôi thấy cái tên này quen quá vậy nhỉ..." Cô lẩm bẩm, cố lục lại trí nhớ.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Hình Phi khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:
"Cô cảm thấy quen là đúng rồi. Có lẽ cô từng thấy tên tôi được khắc trên tấm bia trinh tiết ở cổng làng."
Chỉ một câu nói ấy đã giúp Lương Điềm Điềm nhớ ra mọi chuyện. Hôm ấy, cô cùng Kỷ Hòa và Diệp Chi Tinh đến chụp ảnh ở đền thờ trinh tiết, tiện thể tham quan luôn tấm bia nổi tiếng ấy. Trên mặt bia khắc chi chít những cái tên – theo lời người dân, đó đều là tên của những người phụ nữ đã giữ trọn tiết hạnh sau khi chồng qua đời, được coi là tấm gương đạo đức cho hậu thế noi theo.
Không ngờ hôm nay, một trong những cái tên khắc trên tấm bia ấy lại đứng sống sờ sờ trước mặt cô.
"Tôi đang nằm mơ đấy à..." – Lương Điềm Điềm không khỏi thì thầm trong lòng, cảm giác như mình đang lạc vào một câu chuyện không có thật.
Hình Phi cất giọng, không còn nhẹ nhàng mà đầy ai oán:
"Khi tôi chết, trong lòng chất chứa quá nhiều oán hận. Vì vậy, linh hồn tôi vẫn chưa siêu thoát, mà cứ ngủ say mãi trong ngôi đền thờ trinh tiết đó…"
"Cái đền thờ có khắc tên chúng tôi ấy – những người được ca ngợi là tiết phụ mẫu mực – chính là nơi tôi cư ngụ suốt bao nhiêu năm qua. Cho đến một ngày, có người vô tình đánh thức tôi dậy..."
Ánh mắt cô ta đảo qua mọi người rồi dừng lại ở Giản Tư Tư.
"Tôi nghĩ hai người cũng đoán ra rồi – người đánh thức tôi chính là cô ấy."
Giản Tư Tư đứng một bên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô lặng lẽ cúi đầu, lí nhí:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!