Đúng lúc ấy, một tiếng hét thất thanh vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
Kỷ Hòa và Lương Điềm Điềm lập tức đưa mắt nhìn nhau, rồi không nói thêm lời nào, vội vã chạy về phía phát ra âm thanh. Tiếng hét ấy đến từ nhà của trưởng thôn.
Hai người còn chưa kịp bước vào cửa thì một thanh niên trẻ tuổi đã hoảng loạn lao ra ngoài, vừa chạy vừa gào lên:
"Cứu với! Cứu mạng... có người chết rồi!"
Kỷ Hòa lập tức chặn anh ta lại: "Ai chết?"
Anh ta run rẩy nói, môi tái nhợt, mắt vẫn còn hoảng loạn: "Là... là bố tôi. Tôi đang chơi game, gọi bố mang nước giúp mà mãi không thấy ông ấy trả lời. Tôi sang phòng bên xem thử thì thấy... bố tôi nằm sóng soài dưới đất... đầu và thân... tách rời nhau..."
Anh ta nấc lên, gương mặt trắng bệch: "Khủng khiếp lắm... máu me văng đầy sàn... y hệt như lúc Nghiêm Húc chết..."
Kỷ Hòa cau mày, trong lòng chợt trào lên một dự cảm bất an. Cô hỏi: "Cha cậu là ai?"
"Ông ấy là trưởng thôn... Ngụy Đức Hiền..." – thanh niên ấy nói, nhưng giọng đã lạc đi, rõ ràng không còn khả năng trả lời thêm câu nào nữa.
Lương Điềm Điềm thì thầm với vẻ kinh ngạc: "Vậy là... lại là Giản Tư Tư sao?"
Cô đảo mắt nhìn xung quanh hiện trường rồi lẩm bẩm tiếp: "Nhưng mà... Giản Tư Tư hiện tại không có ở đây. Cô ấy biến mất từ bao giờ chứ? Rốt cuộc đang ở đâu?"
Kỷ Hòa trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhà họ Nghiêm có một người đã chết, là Nghiêm Húc. Nếu Giản Tư Tư đang nhắm vào cả dòng họ đó... thì mục tiêu tiếp theo rất có thể là những người còn lại trong gia đình Nghiêm."
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng Giản Tư Tư đang nhắm vào nhà trưởng thôn... nhưng con trai của ông ta vẫn còn sống. Như vậy, nếu mục tiêu là tận diệt, thì... khả năng cao là nhà họ Nghiêm."
Lương Điềm Điềm giật mình, liền hỏi: "Nhưng bây giờ nhà họ Nghiêm chỉ còn một người phụ nữ với một đứa trẻ thôi mà. Cô ấy định giết hết luôn sao?"
"Không biết. Nhưng tốt nhất là phải đến đó xem ngay."
Kỷ Hòa ngước mắt nhìn trời. Trên cao, mây đen vần vũ, bầu trời mờ mịt như bị màn sương dày đặc bao phủ. Một nỗi bất an không rõ hình dạng dần lan trong lòng cô.
Nhà họ Nghiêm lúc này im lặng đến đáng sợ.
Nghiêm Húc mới chết chưa được bao lâu, không khí tang thương vẫn bao trùm khắp nơi. Di ảnh đặt giữa nhà, vòng hoa, câu đối trắng... mọi vật đều gợi lên cái chết và nỗi mất mát.
Vợ của Nghiêm Húc ngồi bệt dưới đất, đầu tựa vào tường, đã thiếp đi vì mệt mỏi. Trên ngực cô ta còn cài một bông cúc trắng.
Cô ta không hề biết, ngay lúc này — nếu cô mở mắt ra, có lẽ sẽ thấy được thứ kinh hoàng đang lặng lẽ trườn vào nhà.
Cửa sổ phòng khách vốn đang đóng kín bỗng bật mở. Một luồng gió lạnh căm len lỏi qua khe cửa, khiến tấm giấy dán tường rung lên phần phật.
Cùng với cơn gió ấy, một làn khói đen lạnh lẽo trườn vào trong — nhẹ nhàng mà đáng sợ.
Làn khói bay chầm chậm về phía căn phòng bên cạnh.
Trong phòng đó, bé Nghiêm Thần đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ, miệng vẫn còn lẩm bẩm điều gì đó trong mơ.
Làn khói đen trườn tới, uốn lượn quanh cơ thể nhỏ bé của cậu. Dường như cảm nhận được điều gì bất thường, Nghiêm Thần trong mơ khẽ cau mày, rồi bắt đầu sụt sịt khóc.
Làn khói dần ngưng tụ lại thành hình người — là một phụ nữ mặc váy dài, mái tóc đen rũ xuống che gần hết gương mặt.
Nghiêm Thần mở mắt ra, đôi mắt còn ngái ngủ nhưng khi thấy người trước mặt, cậu bé lập tức mừng rỡ kêu lên:
"Cô Giản!!"
"Cô Giản, sao cô lại đến nhà con vậy?"
"Giản Tư Tư" đứng im, không trả lời. Ánh mắt cô trống rỗng, sắc mặt căng thẳng như đang đấu tranh điều gì đó sâu trong nội tâm.
Trong đầu cô vang lên hai giọng nói, giống như hai thực thể đang gào thét tranh giành quyền kiểm soát.
—"Cô không muốn tôi giết thằng bé này? Sao thế, mềm lòng à? Cô nghĩ dòng máu thối nát này đáng được tha thứ sao?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!