Kỷ Hòa tin chắc rằng người đàn ông trung niên trước mặt sẽ đồng ý với yêu cầu của cô.
Dù gì thì, những tổ chức tội phạm như thế này vẫn luôn cố gắng duy trì mức độ ẩn thân tối đa để tránh bị chú ý. Mà giờ cô đã tìm đến tận nơi, cách ứng xử khôn ngoan nhất của họ chính là thuận theo, rồi nhanh chóng rút khỏi tầm mắt cô. Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, nếu phản ứng quá gay gắt hay từ chối quá dứt khoát, ngược lại sẽ càng dễ chuốc lấy phiền toái.
Quả nhiên, sau một lúc trầm ngâm, người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu. Ánh mắt sắc bén quét qua đám thanh niên phía sau, trong ánh nhìn ấy lộ rõ ý muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này cho yên thân.
Đám thanh niên kia cũng đồng loạt thở phào. Người đứng đầu là một thanh niên mặc áo sơ mi kẻ, dáng vẻ rụt rè, nhỏ giọng nói:
"Được, tất nhiên là được rồi."
Khi thấy Kỷ Hòa xuất hiện, trong lòng bọn họ không giấu được sự xúc động. Từ ngày bị lừa tới Lư Vượng, đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy một người Hoa bình thường và tự do. Giây phút ấy, hình ảnh của cô như một tia hy vọng le lói trong bóng tối dài đằng đẵng.
Chỉ tiếc rằng, tất cả đều biết rất rõ — một khi đã rơi vào Lư Vượng, nghĩa là không còn con đường quay về. Cuộc sống sau này của họ sẽ mãi bị trói buộc trong tay băng nhóm tội phạm, không có ánh sáng, không có tự do.
Rời đi ư...? Chỉ là một giấc mơ xa vời.
Thanh niên kia vừa dứt lời, liền rút từ túi áo ra một tờ tiền một trăm đồng, định đưa cho Kỷ Hòa. Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông trung niên đột nhiên lên tiếng:
"Khoan đã."
Nói rồi, ông ta bước tới, cầm lấy tờ tiền. Đôi mắt sắc như dao ánh lên vẻ dò xét kỹ lưỡng.
Kỷ Hòa đứng yên, bình thản nhìn ông ta. Cô hiểu rất rõ ông ta đang làm gì — kiểm tra xem trên tờ tiền có giấu ký hiệu cầu cứu hay dấu hiệu lạ nào không.
Sau một hồi kiểm tra, không phát hiện được gì khả nghi, người đàn ông trung niên mới yên tâm, đưa tờ tiền trở lại cho cô.
Kỷ Hòa khẽ mỉm cười:
"Ông đang kiểm tra gì vậy?"
"À, không có gì đâu." Người đàn ông đáp lời rất nhanh, giọng điệu bình thản như thể đã chuẩn bị từ trước. "Thằng nhóc nói chuyện với cô là em trai tôi. Mẹ tôi trước kia từng đưa cho nó một tờ tiền đã được đem lên chùa cầu bình an, coi như bùa hộ mệnh. Tôi chỉ sợ nó sơ suất đưa nhầm nên mới kiểm tra một chút thôi."
Lời nói dối trơn tru, không chút do dự.
Kỷ Hòa giả vờ ngây thơ, vẫn giữ nụ cười dịu dàng:
"Ra là vậy à."
Người đàn ông trung niên thu lại xấp tiền, siết chặt trong lòng bàn tay. Kỷ Hòa nhìn động tác ấy, khẽ hỏi:
"Mọi người không kiểm lại tiền sao? Không sợ tôi đưa thiếu à?"
"Với một cô gái xinh đẹp như cô, tôi đương nhiên không nghĩ cô sẽ làm chuyện đó." Người đàn ông cười, nụ cười lạnh lùng đầy ẩn ý.
"Cảm ơn đã tin tưởng." Kỷ Hòa gật đầu, khách sáo đáp lời, rồi xoay người rời đi.
Khi bóng lưng cô khuất hẳn, người đàn ông trung niên mới mở tay ra. Trong tay ông ta là xấp tiền đã nhàu nát. Ông rút từng tờ ra, xem xét cẩn thận từng cái một, xác định hoàn toàn bình thường rồi mới nhét trở lại vào túi áo.
Ông ta liếc nhìn nhóm thanh niên kia, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!