Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

"Tôi vẫn luôn không thể hiểu nổi... Tại sao con gái tôi lại chọn cách tự sát?"
Một nỗi xót xa hiện rõ trong ánh mắt Hạng Vân Phi.
"Cho đến khi tôi phát hiện ra di thư của nó trong phòng. Trong thư, nó viết rằng đã đem lòng yêu Khương Đằng từ lâu, nhưng không muốn chen chân vào mối quan hệ giữa chị gái và Khương Đằng. Cuối cùng, nó chọn cách rời khỏi thế gian này để giải thoát bản thân."
Ông ta thở dài, giọng nói như bị chặn lại bởi nỗi hối hận không thể giãi bày.
"Đọc bức thư đó, tôi cảm thấy đau đến thắt lòng. Tôi đã nghĩ chỉ cần con gái lớn và Khương Đằng xứng đôi là đủ, nên đã vội vàng quyết định hôn sự cho hai đứa, mà không hề hay biết... con gái út của mình cũng có tình cảm với cậu ta. Nếu tôi quan tâm hơn, liệu mọi chuyện có khác?"
"Cho nên từ sau cái chết của nó, tôi luôn giữ di ảnh ở nhà... Thỉnh thoảng thắp nén hương, cầu nguyện cho con bé. Dù không thể chuộc lại, nhưng ít nhất cũng giúp tôi nguôi ngoai phần nào cảm giác tội lỗi."

Yến Lâm khẽ lắc đầu, lòng nặng trĩu. Đúng là một câu chuyện buồn.
Trong mắt người đời, Hạng Vân Phi là một kẻ tàn nhẫn, giảo hoạt, đầy thủ đoạn. Nhưng hôm nay, ông ta lại hiện lên như một người cha đáng thương, mất con mà chẳng thể cứu vãn.

Con gái lớn, Hạng La, khẽ bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt lưng ông:
"Bố à, đừng buồn nữa. Mọi chuyện đã qua rồi. Tiểu Bích sẽ không trách bố đâu."

Kỷ Hòa ngẩng đầu nhìn Hạng La, ánh mắt khẽ lóe sáng, rồi lại nhìn thêm vài lần. Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng như hiểu ra điều gì đó.
Cô bước tới, đứng trước mặt Hạng Vân Phi, cất tiếng gọi:
"Anh Hạng."

Ông ta hơi nhíu mày:
"Gì thế? Nếu là chuyện thẻ căn cước thì tôi khuyên các cô nên sớm rút lui đi. Dù tôi nể trọng các cô thật, nhưng tôi làm việc có nguyên tắc của mình."

"Không liên quan gì đến thẻ căn cước cả." Kỷ Hòa vẫn giữ vẻ bình tĩnh. "Tôi chỉ có một câu muốn nói riêng với anh thôi."

Ánh mắt ông ta thoáng nghi ngờ, nhưng vẫn bước tới gần, cúi tai lắng nghe.

Vài giây sau, Hạng Vân Phi bỗng trợn to mắt:
"Cô... cô nói thật à?"

"Nếu không tin, anh có thể tự kiểm chứng."

Ông ta im lặng một lát, rồi đột nhiên quay sang con gái mình.
"Tiểu La, con còn nhớ chiếc váy dài màu tím mà năm ngoái bố mua cho con không? Sao bố không thấy con mặc nhỉ? Hay là không hợp?"

Nghe vậy, Hạng La hơi khựng lại, rồi cười đáp:
"Không phải đâu bố, chỉ là... tủ quần áo của con nhiều quá, nên chưa có dịp mặc. Nếu bố thích, mai con sẽ về lục tìm và mặc ngay."

Câu nói vừa dứt, gương mặt Hạng Vân Phi lập tức trầm xuống.
Ông ta siết chặt chuỗi hạt trên tay, giọng nặng như chì:
"Không cần giả vờ nữa. Con không phải là Hạng La... Con là Hạng Bích, đúng không?"

Yến Lâm: "???"
Sống lại từ mộ à?!

Cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt.
Rõ ràng vẫn là Hạng La, vậy mà giờ đây... lại không dám chắc rốt cuộc là ai.

Hạng La đứng chết lặng, rồi lắp bắp:
"Bố... bố nói gì thế? Bố lẫn rồi à? Con là Hạng La mà. Còn Hạng Bích... con bé đã mất từ nửa năm trước rồi."

"Vẫn muốn giả vờ?" Hạng Vân Phi bật cười, nụ cười lạnh đến thấu xương.
"Bố chưa từng mua cho Hạng La chiếc váy dài màu tím nào cả. Nếu con thực sự là Hạng La, sao lại không biết điều đó?"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!