Kỷ Hòa lạnh giọng cười khẩy:
"Những gì tôi làm, mọi người ở đây đều nhìn thấy rõ ràng. Tôi có thể dùng được thủ đoạn gì chứ? Hay là ý anh muốn nói, Thiên Thượng Cung Khuyết các người chỉ có chút năng lực này thôi sao? Ngay cả việc một người có gian lận hay không cũng không phân biệt nổi?"
Người đàn ông kia vẫn còn định cãi lại, nhưng chưa kịp mở miệng, Hạng Vân Phi đã trầm giọng cắt ngang:
"Đủ rồi. Cút xuống cho tôi."
Khí thế của ông ta quá mức đáng sợ, khiến đối phương im bặt không dám chống đối, chỉ có thể cúi đầu rút lui như một con chó cụp đuôi.
Lúc này, Hạng Vân Phi thong thả đứng dậy, hai tay đặt sau lưng, từng bước tiến lại gần trước mặt Kỷ Hòa. Ông ta quan sát cô vài giây rồi nói:
"Phụ nữ đến từ nước Hoa à… Hôm nay vận may đứng về phía cô, tôi giữ lời hứa, tha mạng cho cô. Tôi nói được là làm được."
Dù là kẻ không sạch sẽ gì, nhưng Hạng Vân Phi đúng là loại người trọng chữ tín. Có thể máu me, có thể tàn bạo, nhưng một khi đã hứa thì sẽ không nuốt lời.
Kỷ Hòa nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
"Anh Hạng là người biết giữ chữ tín, chúng tôi rất cảm kích. Thật ra chúng tôi không ngại đường xa đến tận Lư Vượng này, cũng là vì có chuyện muốn nhờ."
"Vậy thì cô cứ nói."
Hạng Vân Phi cầm chuỗi tràng hạt trong tay, những ngón tay gầy nhưng rắn chắc xoay tròn từng hạt một cách nhịp nhàng. Giọng nói ông ta dù vẫn lạnh lùng, nhưng đã mang theo vài phần khách sáo.
Ông ta không ngốc, cũng hiểu rõ cô gái trước mặt không phải người tầm thường. Với những kẻ có năng lực thật sự, ông ta luôn dành một phần tôn trọng.
Kỷ Hòa liếc mắt nhìn Yến Lâm. Cô gái kia hiểu ý, liền rút từ trong túi ra một tấm thẻ căn cước, đặt lên mặt bàn:
"Đây là một tấm thẻ căn cước giả, được bán ra từ chỗ của các anh. Chúng tôi muốn biết thân phận người đã mua nó."
Hạng Vân Phi cầm tấm thẻ lên xem, nhìn một lúc rồi gật đầu:
"Không sai, thứ này đúng là do bên tôi làm ra. Nhưng mà…"
Giọng ông ta đột nhiên trầm xuống, mang theo vẻ nghiêm túc khó lường:
"Hai cô gái nhỏ, các cô đang đùa với tôi đấy à? Muốn tôi đồng ý chuyện gì cũng được, nhưng duy chỉ có chuyện này là không thể."
"Đây là nguyên tắc làm ăn của tôi. Nếu chỉ vì vài lời của các cô mà đi tiết lộ thông tin của khách hàng… Sau này ai còn dám tới tìm tôi giao dịch nữa?"
Yến Lâm nói xen vào:
"Chúng tôi cam đoan sẽ không tiết lộ là do anh nói."
Nhưng thái độ của Hạng Vân Phi vẫn vô cùng cứng rắn, ông ta lắc đầu:
"Không được. Chuyện gì cũng có giới hạn, đạo đức nghề nghiệp là thứ tôi không thể chạm đến. Yêu cầu này, tôi không thể đồng ý."
Ông ta nói dứt khoát, rõ ràng là đã không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Hai cô, mời về cho."
Câu nói vừa dứt, cô gái tóc đen đứng bên cạnh ông ta liền bước lên phía trước, giơ tay ra làm động tác mời:
"Xin mời rời đi."
Ánh mắt Yến Lâm vô tình lướt qua cô gái kia. Cô ta vốn không để ý, nhưng khi nhìn kỹ lại lần nữa, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng. Gương mặt của người phụ nữ kia… rất quen, thậm chí quen đến mức khiến cô rợn da gà.
Yến Lâm bất giác quay đầu, nhìn về phía bàn trà phía sau Hạng Vân Phi. Trên bàn có một tấm ảnh đen trắng đang được thờ phụng, bên cạnh là nén nhang vẫn còn đang cháy dở.
Đó là… di ảnh của người đã khuất.
Cô gái tóc đen đang đứng trước mặt họ — có dung mạo giống hệt người trong di ảnh!
Ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó, lưng Yến Lâm lạnh toát, mồ hôi túa ra. Cô ta vội vàng kéo nhẹ tay áo Kỷ Hòa, hạ giọng thì thầm:
"Kỷ Hòa… chuyện này là sao? Rõ ràng cô ấy là người sống, vẫn có hơi thở…"
Tai của Hạng Vân Phi nhạy bén đến đáng sợ, lập tức nghe được cuộc trao đổi nhỏ của hai người. Ông ta nở nụ cười, vừa xoay chuỗi hạt trong tay vừa nói:
"Không cần phải sợ hãi thế đâu. Cô gái đứng trước mặt hai người là con gái lớn của tôi, tên là Hạng La. Còn người trong di ảnh là em gái song sinh của nó, Hạng Bích."
Thì ra là vậy.
Yến Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm. Không phải chuyện linh dị thì tốt rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!