Đúng là một cô gái đáng thương.
Cô ấy vốn không phải hạng người tàn ác, quyết tâm ra tay giết người. Tất cả chỉ vì bị Đoan Mộc Di lợi dụng, trở thành con dao trong tay người khác, từng bước bị đẩy đến bờ vực không thể quay đầu.
Cát Đại tha thiết nhìn Kỷ Hòa và Yến Lâm, giọng run rẩy:
"Hai chị… Em biết tội mình nặng, không thể chối cãi, cũng không dám cầu xin được tha thứ. Em chỉ có một thỉnh cầu cuối cùng… xin hai chị đừng để Chu Hàm biết chuyện này, được không?"
Cô ấy vẫn hy vọng, trong lòng Chu Hàm, mình mãi mãi là cô gái xinh đẹp, kiêu hãnh, có tiền, có quyền, tự do, sáng rỡ. Một người luôn tỏa sáng giữa đám đông, được ngưỡng mộ, được yêu quý.
Yến Lâm không đành lòng nhìn tiếp, lặng lẽ quay đầu đi, buông một tiếng thở dài nặng nề.
Kỷ Hòa cũng thấy áy náy. Cô chần chừ một lúc rồi khẽ nói:
"Thật ra... Chu Hàm đã biết chuyện nhà em phá sản rồi."
Cát Đại ngẩng phắt đầu lên, giọng nghẹn lại:
"Sao lại như thế được...?"
"Em nghĩ Hướng Tinh sẽ giữ kín chuyện này sao?" Kỷ Hòa nhìn cô bằng ánh mắt vừa thương hại vừa giận dữ.
Nước mắt đã chực trào nơi khóe mắt Cát Đại. Cô nghẹn ngào:
"Thật đáng ghê tởm… Cô ta quá đáng thật sự! Em nghe lời cô ta, cô ta nói gì em cũng tin, cũng làm theo, vậy mà cuối cùng..."
"Em gái à..." – Kỷ Hòa ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt Cát Đại – "Em không nhận ra sao? Chu Hàm vẫn đối xử với em như trước, chưa từng thay đổi."
"Người thật sự yêu em, sẽ không bị tiền bạc làm mờ mắt. Dù em có gì hay trắng tay, tình cảm người ấy dành cho em vẫn như xưa."
Cát Đại lặng đi, rồi như vỡ òa trong tiếng nức nở, bật khóc lớn hơn.
Đã không còn kịp nữa rồi...
Giá như ngày đó cô không bị lòng tham và oán hận che mờ lý trí, thì bây giờ đã khác. Giá như...
Cô thật sự rất hối hận. Nhưng trên đời này không có thuốc chữa cho sự hối tiếc. Đã làm sai, nhất định phải trả giá.
Sau khi mọi việc kết thúc, để tỏ lòng biết ơn, Yến Lâm chủ động mời Kỷ Hòa đi ăn một bữa thịnh soạn.
Trên đường, cô ta còn nghiêm túc phân bua:
"Bữa này tôi mời bằng tiền túi nhé, không phải tiền công ty đâu."
Kỷ Hòa im lặng không đáp.
Yến Lâm lại kể tiếp:
"Này, tôi kể cô nghe chuyện này, mấy hôm trước đồng nghiệp tôi rỉ tai một vụ cực kỳ thú vị. Có một tên mặc đồ đen đột nhập vào cửa hàng đồ hiệu. Đoán xem hắn muốn gì?"
Kỷ Hòa hỏi:
"Tiền?"
"Không! Không lấy tiền, cũng không lấy món đồ nào có giá trị lớn cả. Hắn chỉ muốn lấy thông tin của một người từng mua hàng, rồi lẻn vào nhà người ta để trộm... một chiếc khuy măng sét!"
Yến Lâm nói tới đây thì dừng lại một chút rồi lắc đầu:
"Nói trộm thì cũng không đúng. Hắn để lại một ít tiền, giống như là mua lại món đồ bằng cách ép buộc. Thế này chẳng giống cướp của, mà giống kiểu đàm phán một chiều ấy."
"Vụ cướp gì kỳ cục vậy? Cùng lắm thì người bị hại chỉ bị dọa cho sợ một trận chứ có mất mát gì lớn đâu."
Vừa nghe đến "khuy măng sét", mắt Kỷ Hòa chợt tối sầm lại. Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh buổi tối hôm đó.
Hôm đó, sau khi ăn tối với Sở Dật, cô bất ngờ bị người của "Huyết Đao" truy sát. Trong cuộc đụng độ, cô đã nhặt được một chiếc khuy măng sét màu vàng bị đối thủ đánh rơi...
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Cô vội hỏi:
"Chỗ cô có trích xuất được video giám sát của cửa hàng đó không? Cho tôi xem một chút."