Một giây sau, Cát Đại nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên xé toạc màn đêm.
Ngay trước mắt cô, Hướng Tình đột ngột ngã ngửa ra sau, toàn thân rơi thẳng từ sân thượng xuống!
Mọi việc diễn ra quá nhanh, gần như trong chớp mắt. Một người vừa còn đứng đó, trong tích tắc đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
"..." Cát Đại kinh hoàng há hốc miệng, chết lặng tại chỗ.
Cô và Đoan Mộc Di đều đứng bất động, không ai lên tiếng. Thời gian như bị đông cứng lại.
Một lúc rất lâu sau, Cát Đại mới run rẩy mở miệng, giọng nói khàn đặc vì sợ hãi:
"Cô ta... cô ta chết rồi..."
"Sợ gì mà sợ?" – Đoan Mộc Di vẫn quay lưng về phía cô, giọng nói lạnh như băng – "Cô ta tự rơi xuống. Không liên quan gì đến chúng ta cả."
"Tự rơi xuống?" – Cát Đại lặp lại, không thể tin nổi tai mình.
"Ừ. Con nhỏ đó nhát cáy lắm." – Đoan Mộc Di lạnh lùng tiếp lời – "Tôi chỉ vừa bước lại gần, cô ta đã hoảng loạn đến mức không đứng vững, loạng choạng rồi té xuống. Tôi còn chưa kịp đưa tay ra giữ."
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn xuống dưới một cái.
Một sinh mạng vừa biến mất, thế nhưng lại không hề kinh khủng như trong những tiểu thuyết hay phim ảnh vẫn miêu tả. Không có máu me, không có tiếng khóc gào, chỉ là một cái rơi xuống im lặng đến rợn người.
Ánh trăng rọi thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của Đoan Mộc Di, phản chiếu một luồng ánh sáng như có sóng ngầm cuộn trào.
Cát Đại bắt đầu hoảng loạn thực sự. Cô nắm chặt lấy tay áo của mình, giọng run như sắp khóc:
"Làm sao bây giờ? Cảnh sát mà điều tra thì thể nào cũng phát hiện ra... Chúng ta sẽ phải ngồi tù mất!"
Cô sắp sụp đổ. Dù cô không đẩy Hướng Tình, nhưng cái chết này rõ ràng có liên quan đến họ. Cô không muốn đi tù, càng không hề có ý định giết người. Mọi chuyện đã vượt xa tầm kiểm soát.
Đoan Mộc Di vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng:
"Sợ cái gì? Phát hiện thì phát hiện. Chúng ta chỉ cần thống nhất lời khai là được. Cô và tôi không quen biết nhau, chỉ tình cờ gặp mặt trong khuôn viên trường. Với người ngoài, ai cũng biết quan hệ giữa cô và Hướng Tình rất tốt, sẽ không có ai nghi ngờ cô là hung thủ đâu."
Cát Đại ngập ngừng:
"Nhưng tại sao chúng ta lại đột nhiên gặp nhau? Lý do đó quá miễn cưỡng..."
"Không có gì khó cả." – Đoan Mộc Di nói – "Tôi sẽ nói mình đến đây học bài, mải học đến nửa đêm. Còn cô, vì muốn trò chuyện với Hướng Tình nên mới đi theo. Dạo gần đây Hướng Tình thường có dấu hiệu chán nản, muốn tự tử, nên cô theo để khuyên nhủ."
Cô ta tiếp tục, giọng đều đều như đang kể lại một câu chuyện thuộc lòng:
"Tôi tình cờ gặp hai người. Lúc đó điện thoại tôi hết pin, muốn mượn sạc dự phòng. Cô tốt bụng quay lại phòng học lấy cho tôi. Trong lúc cô vắng mặt, Hướng Tình đã lên sân thượng và tự nhảy xuống."
Rồi cô ta quay sang nhìn Cát Đại:
"Hiểu chưa? Là cô ta tự nhảy. Không liên quan đến chúng ta."
Đoan Mộc Di nhìn quanh, chắc chắn:
"Trong trường không có camera, vậy thì sự thật là gì, do chúng ta quyết định. Không ai biết giữa tôi và cô từng nói chuyện. Ai cũng nghĩ chúng ta chẳng có chút liên hệ nào."
Nếu như đêm đó, Đoan Mộc Di không tình cờ đi ngang qua và nghe được đoạn trò chuyện giữa Cát Đại và Hướng Tình, nếu không biết được bí mật mà Cát Đại che giấu, có lẽ bánh răng vận mệnh sẽ không bắt đầu quay.
Một người là học sinh ưu tú, một người là hoa khôi thân thiện của trường. Bề ngoài họ chẳng có điểm chung nào để kết nối cả.
Dù cảnh sát có hỏi han, bạn bè xung quanh cũng chẳng tin hai người này từng quen biết nhau.
Đoan Mộc Di là người nhanh trí. Cô ta đủ thông minh để lập tức nghĩ ra câu chuyện hợp lý đến mức không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng Cát Đại vẫn bối rối. Tay cô lạnh toát, trái tim đập loạn nhịp. Đây là giết người... Dù không trực tiếp ra tay, nhưng cái chết ấy vẫn như một vết máu bám trên tay họ.