"Cô cũng biết mà, khoa Toán của chúng tôi cạnh tranh khốc liệt đến mức nào. Sinh viên thì đông vô kể, nhưng mỗi năm chỉ có ba suất nghiên cứu sinh. Từ năm nhất đến giờ, tôi luôn cố gắng, ngày đêm học tập chỉ vì một mục tiêu duy nhất: giành được một trong ba suất ấy."
Đoan Mộc Di nắm chặt tay, giọng cô ta run lên vì phẫn nộ.
"Tôi đã tính toán rất kỹ rồi, điểm tổng kết của tôi, cộng cả điểm cộng trọng số nữa, vừa đúng để đứng thứ ba. Thậm chí giáo viên còn ngầm ám chỉ rằng tôi có thể yên tâm rồi… Vậy mà sau khi danh sách công khai, người đứng thứ ba lại không phải tôi. Là Chúc Nam Nam!"
Cô ta cười khẩy, nụ cười nửa như chế giễu, nửa như bất lực.
"Chúc Nam Nam thì có gì chứ? Một con nhỏ cả bốn năm chỉ biết ăn chơi lêu lổng, thành tích lẹt đẹt chỉ đứng hạng ba mươi trong top một trăm của khoa. Đến ngày lễ, cuối tuần cũng chẳng thấy nó tham gia hoạt động nào, công tác sinh viên thì càng không. Cô ta dựa vào cái gì để chen lên trước tôi?"
Rồi ánh mắt Đoan Mộc Di tối sầm lại, giọng trầm xuống như rít qua kẽ răng.
"À... đúng rồi. Có lẽ là dựa vào mẹ là giáo sư, bố là viện trưởng. Thế thì đúng là không cần cố gắng cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng."
Trong đầu cô ta lập tức hiện lên cảnh ngày bảng danh sách được công bố. Khi cái tên "Chúc Nam Nam" hiện lên ở vị trí thứ ba, trước cả tên cô ta… Đoan Mộc Di chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, như bị ai đó đổ một chậu nước đá lên đầu.
"Từ mọi khía cạnh, cô ta đều kém tôi. Nhưng chính bố mẹ cô ta — viện trưởng, giáo sư — đã sửa đổi quy định hết lần này đến lần khác để nâng đỡ con gái mình. Luận văn, đề tài, giải thưởng quốc gia... đều do người khác dọn sẵn. Với một cái đầu như nồi cám, cô ta vẫn có thể trở thành nghiên cứu sinh."
Sau hôm đó, những người bạn bình thường chẳng mấy khi để ý chuyện nghiên cứu sinh cũng bắt đầu bàn tán. Một số người thậm chí còn đến an ủi cô.
"Đoan Mộc Di à, tiếc thật. Ai cũng nghĩ suất đó là của cậu rồi…"
"Cái cô Chúc Nam Nam ấy, ai chẳng biết nhà cô ta có 'bệ đỡ'. Nhưng biết làm sao được, người ta sinh ra đã ăn sẵn rồi."
"Haizz... người bình thường như chúng ta thì có cố gắng mấy cũng chỉ là dân đen thôi. Làm sao mà so với mấy đứa con ông cháu cha được?"
"Chuyện bất công thì nhiều lắm, nhưng mà chuyện điểm phỏng vấn bị hạ như vậy thì đúng là đáng giận."
"Đoan Mộc Di, cậu mà thi tự do chắc chắn vẫn đậu thôi. Không nhất thiết phải dựa vào hệ thống của trường."
Đoan Mộc Di biết điều đó. Cô ta tin vào năng lực của mình. Cho dù có phải đi đường vòng, cô ta vẫn sẽ đi đến đích. Nhưng điều khiến cô ta không thể nguôi được là sự bất công trắng trợn ấy.
"Tại sao chứ?" — cô ta tự hỏi không biết bao nhiêu lần.
Lẽ nào vì xuất thân bình thường, cô ta phải cam chịu cả đời đứng sau người khác? Phải nhường chỗ cho một kẻ chẳng xứng đáng như Chúc Nam Nam sao?
"Tại sao mục tiêu mà chúng tôi theo đuổi cả đời lại chỉ là vạch xuất phát của họ? Tại sao họ không chỉ đứng trên cao mà còn tìm mọi cách đè nén không gian sống của những người ở dưới?"
Không có công bằng. Không có chính nghĩa. Nhưng nếu không có, thì cô ta sẽ tự mình tạo ra.
Nếu công lý không đến, thì cô ta — Đoan Mộc Di — sẽ tự làm người phán xử.
Với sự khôn ngoan và toan tính của mình, cô ta hiểu rằng nếu trực tiếp ra tay, rất dễ để lại dấu vết. Cô cần một người thay cô ta hành động. Nhưng là ai?
Không thể tùy tiện tin ai được. Dù thân thiết đến đâu cũng có thể trở mặt. Nhưng nếu có cùng lợi ích, thì sẽ có cơ sở hợp tác.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!