Yến Lâm lên tiếng trước:
"Ông đã trích xuất camera chưa? Gửi tôi xem qua đi."
Hiệu trưởng gật đầu:
"Đã trích rồi. Thật ra hành vi của Tống Hạo trong đoạn đường rời khỏi thư viện trông khá bất thường. Nhiều sinh viên làm chứng rằng cậu ta liên tục nói chuyện một mình... Thỉnh thoảng còn cười ngờ nghệch với không khí, như thể đang đối thoại với một ai đó mà họ không nhìn thấy."
Ông ngừng lại một chút, rồi bổ sung:
"À, lúc ấy cậu ta còn gặp một nữ sinh – là bạn của cậu ta, tên là Lâm Ngọc. Hai người hình như đã cãi nhau to."
Ánh mắt ông chuyển sang cô gái đang đứng im lặng bên cạnh. Sắc mặt cô gái đó hơi tái nhợt, giọng run nhẹ:
"Em là Lâm Ngọc."
Sau cái c.h.ế.t của Tống Hạo, cô đã trải qua vô số lần bị thẩm vấn, lặp đi lặp lại cùng một lời khai. Áp lực tâm lý đè nặng đến mức suýt chút nữa khiến cô phát điên.
"Em thật lòng rất tiếc về cái c.h.ế.t của Tống Hạo. Nhưng em không nhận ra cậu ấy có gì bất thường cả. Từ khi vào đại học, tụi em không còn thân thiết như trước, cũng ít khi nói chuyện."
Cô cúi đầu, ngập ngừng nói tiếp:
"Nếu phải kể điều gì kỳ lạ... thì có một chuyện, em cũng không chắc nó có liên quan hay không..."
"Không hiểu vì sao, cậu ấy cứ nhắc đi nhắc lại với em về một người tên là Hướng Tình."
Kỷ Hòa – người vừa được Yến Lâm gọi đến hỗ trợ điều tra – hỏi:
"Hướng Tình là ai vậy?"
Lâm Ngọc trả lời, giọng nhỏ lại:
"Cô ấy là một bạn nữ cùng khoa Ngoại ngữ, đã nhảy lầu tự tử khoảng một tháng trước. Nhưng nhà trường và khoa đều cấm bọn em nhắc đến chuyện này. Em cũng không hiểu tại sao Tống Hạo lại biết đến cô ấy."
"Chuyện này được xem là rất xui xẻo. Không ai trong bọn em muốn nhắc đến cái tên Hướng Tình, càng không ai dám lan truyền chuyện đó ra ngoài."
Ánh mắt cô trở nên hoảng loạn:
"Hơn nữa... cái c.h.ế.t của Hướng Tình rất mờ ám. Kể từ sau khi cô ấy mất, thường xuyên có người nói nhìn thấy bóng trắng xuất hiện trên sân thượng khu giảng đường. Có bạn nam ở ký túc xá đối diện kể rằng, ban đêm họ thấy một bóng người đen nhảy từ sân thượng xuống, lặp đi lặp lại nhiều lần như thể không bao giờ dứt..."
Đến đây, mặt cô trở nên trắng bệch.
"Sau cái c.h.ế.t của Hướng Tình, tin đồn ma quái xuất hiện khắp nơi. Bọn em ai cũng cố tránh né. Vì vậy, khi Tống Hạo nhắc đến chuyện này, em mới phản ứng mạnh như vậy."
"Nhưng... em thật sự không hiểu, cậu ấy biết từ đâu?"
Yến Lâm suy đoán:
"Có lẽ có bạn nào đó tò mò về mấy chuyện kỳ lạ này, nên đã kể cho Tống Hạo nghe. Dù mọi người không dám nói công khai, nhưng chuyện càng cấm thì càng khiến người ta muốn biết."
Hiệu trưởng khẽ ho một tiếng, ra vẻ không nghe thấy lời vừa rồi.
Lâm Ngọc thở dài:
"Cũng có lý..."
Lúc này, Kỷ Hòa bất ngờ đứng dậy. Giọng cô trầm xuống, mang theo một cảm giác huyền bí:
"Cũng có một khả năng khác – chính Hướng Tình đã kể cho Tống Hạo biết."
"Hả...?"
Lâm Ngọc như bị dội nước lạnh, sống lưng lạnh toát. Cô lắc đầu:
"Không... Không, em không muốn nghe chuyện ma đâu..."
Kỷ Hòa tiếp tục, giọng bình tĩnh:
"Khi Hướng Tình xuất hiện trước mặt Tống Hạo, chỉ có cậu ta mới nhìn thấy. Người khác thì không. Nhưng Tống Hạo lại bị lời nói của cô ta đánh lừa, không hề nhận ra rằng cô ấy đã chết."
"Cậu ta tưởng người c.h.ế.t là ai khác, không phải cô ấy."
Lâm Ngọc ngây người. Một lúc sau, cô hỏi:
"Tại sao Hướng Tình lại tìm đến Tống Hạo chứ?"
Kỷ Hòa nhíu mày:
"Nếu tôi đoán đúng, thì là để tìm người c.h.ế.t thay. Hướng Tình cũng nhảy lầu từ khu giảng đường, đúng không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!